Có thực một chuyện tình nối giữa hạ và thu. Trong chiều tím hoang vu, có loài hoa đang cháy...Bồ công anh biết vậy, nhưng lạnh giá tim xanh. Để cuộc tình mỏng manh vỡ oà trong nước mắt...
Bồ công anh và phượng vỹ
Tôi lại tìm thấy em...
Thoáng hương xưa giữa khoảng trời mất mát
Mang mảnh vỡ nửa trời thu nhợt nhạt
Xé tan mình trong khúc hát ngân nga
Ngày ấy...
Gió chở mùa về trong bản nhạc hoan ca
Em ngây dại kiêu sa màu thu tới
Nếu không trao em một tình yêu vời vợi
Tháng 6 hạ về tôi có rực trời xa ?
Nhuộm thắm lòng mình lên hết những cánh hoa
Đốt cho cháy , hoà tan ra làn gió
Nhắn ngàn câu đến bên kia bờ cỏ
Ngỏ chút tình tôi muốn tỏ bày em
Nhưng ngọn lửa tôi cố thổi bùng lên
Không đủ sức sưởi mênh mông lạnh giá
Hạ lắc đầu, qua đi trong vội vã
Thu ẩn mình, lã chã lá buông lơi
Rồi một chiều khi nắng đã tàn hơi
Mưa sà xuống, chơi vơi lòng phượng vỹ
Trái tim ngoan đã đôi lần máu rỉ
Chỉ biết vỡ oà, còn lại chỉ cành khô
Ngày qua ngày...em đứng đó ngẩn ngơ
Trông phương cũ, người xưa giờ đâu đấy?
Tận hư không, ân tình anh sống dậy
Xao xác đêm buồn, đã thấy trắng đời hoa
Chợt một chiều, làn gió biếc đi qua
Em vươn cánh bay về nơi xa lắm...
...ngày 14 tháng 7 năm 2010