[i][b][color:e78c=green]
Đêm qua ... mưa lại rơi ...
Từng giọt từng giọt mưa cứ thi nhau chạm đất ... ngân lên một khúc trầm buồn ... nghe mà tái tê lòng ...
Mấy làn gió cứ thốc thẳng vào mặt .. luồn vào lần tay áo ... ve vuốt lên lớp da sũng nước ... khẽ run mình .. lạnh quá ...
Thoáng nhìn xa xăm vào bóng tối ... bất giác rùng mình ... tôi thấy chính tôi, tôi của quá khứ ... thấy con đường mà tôi sẽ đi ... tất cả quặn đặc một màu ... màu bóng tối !!!
Trăng ... thứ mà tôi hằng yêu quý ...
Trăng đêm qua tròn lắm ... dù rằng tôi chỉ thấp thoáng thấy nó lẩn khuất hay những làn mây ...
Trăng mượn mấy cơn gió nhẹ để đuổi bớt mây đi ... rồi hắt chút ánh trắng vàng xuống mặt đất ...
Vậy mà tôi thấy bình yên lắm ... khẽ cười ... Trăng đẹp thật ...
Ngẫm lại ... đằng sau những áng mây đen u ám ... vẫn là một vầng trăng tròn vành vạnh ... nhẹ ru tôi vào một giấc mơ màng ...!!!
Trên trời mây lại che Trăng ... vậy mà lạ ... tôi vẫn thấy Trăng, vẫn tròn vẫn sáng ...
Miên man cảm xúc ... tôi lục lại từng mảnh Trăng mà mình góp nhặt trong những đêm thức trắng ... rồi ghép thành Trăng của chính tôi ... tròn ,rực sáng và đẹp vô ngần [/color][/b][/i]