Hồi nhỏ, tối tối khi chăn trâu về, 2 đứa thường ngồi vắt vẻo trên cành cây, đặc biệt mấy đêm rằm, ngắm trăng xuyên qua kẽ, bàn tán chuyện xóm thôn… cái ngày ấy sao ngọt ngào đến lạ…!
Lớn hơn, ra khỏi bụi tre làng là cuộc sống nhộn nhịp của thành phố, nào cờ, đèn, xe, hoa…
Để tìm trăng, mấy nóc nhà thành địa điểm lí thú.
Bẵng đi thời gian mỗi đứa một phương trời, tối hôm qua tụi nó lại có dịp cùng ngắm trăng. Trăng vẫn sáng lắm… Trăng vẫn rọi vào tận lòng người…
Nó ngồi cạnh cửa sổ, bên chiếc gường trắng tinh, nơi có 1 người đang nằm bất động, hơi thở đều đều theo từng tiếng bip bip của máy điện tâm đồ.
Nhưng tối nay chỉ mình nó ngồi lại trên băng ghế đá trong công viên, ngắm trăng xuyên qua kẽ… Lòng nó chợt chùng… Nó thấy gì nghẹn đắng nơi cổ họng…
Một giọt nước ấm nóng lăn trên gò má làm nó thức tỉnh…nó ngước lên, vỡ òa:
-Mày mang trăng tao đi mất rồi, mày ơi…!
=======================
Tác giả: Feel TheWind
P.O:
Đừng đau buồn khi Thượng đế bắt một người có ý nghĩa với bạn đi ra khỏi cuộc đời bạn...
Thượng đế không thể làm vậy!
Ngài chỉ có thể bắt họ "chuyển nhà" từ bên cạnh bạn sang [ngôi nhà] trong trái tim bạn mà thôi...