Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.


 
AnasayfaAnasayfa  PortalPortal  GaleriGaleri  Latest imagesLatest images  AxtarAxtar  Qeydiyyatdan keçinQeydiyyatdan keçin  GirişGiriş  
Bài gửiNgười gửiThời gian
Họp mặt kỷ niệm 8 năm PNU 2010 cùng Phi Nhung Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10Ç.a. Avq. 23, 2011 9:16 am
Bàn Tơ Động Ik Qánh Ghen Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10Ç.a. Avq. 23, 2011 9:08 am
Xem bÓng tỔ hÁt nÀk pÀ kOan....:)) Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10Çər. Avq. 03, 2011 12:08 am
?????????? hỏi người có trách nhiệm Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10B. İyul 31, 2011 7:40 am
Thông báo đến toàn thể BQT và Mod của TTG Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10B. İyul 03, 2011 9:36 pm
Những MV [Fanmade] Của Hải Triều Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 2:01 am
[Vsub] Bữa trưa trên thiên đường Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 1:56 am
Những Câu Chuyện Tình Yêu Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 1:40 am
1 câu chuyện tình yêu thật đẹp và xúc động Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 12:48 am
[Fanmade] - Ngồi Bên Em Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 12:30 am
[Fanmade] Làm Ơn Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 12:25 am
Nghe và So Sanh . Phân Biệt - ai hay hơn -ai tài hơn Ai nhá Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10C.a. İyun 30, 2011 12:22 am
Cảnh giác với trò lừa nạp Card điện thoại sau khi lừa lấy mật khẩu Yahoo Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10Çər. İyun 29, 2011 11:34 pm
thong bao moi Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10B. İyun 26, 2011 10:46 pm
Ta0 ghét mày!!! P1 Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )... - Sayfa 5 I_icon10Ç.a. İyun 21, 2011 7:34 am
Similar topics

    Paylaş | 


     

     Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

    Əvvəlki mövzu Sonrakı mövzu Aşağa gitmek 
    Səhifə : Önceki  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Sonraki
    B.e. Yan. 17, 2011 7:21 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     
    Konunun ilk mesajı :

    =====
    2.
    =====

    Sau vài ngày đi học ráo riết để ý, dòm ngó nó quả quyết với thằng Điệp và thằng Tân:

    - Tụi nó chỉ là bạn thân thôi, không có... đồng bóng như hai đứa bây!
    - Đồng bóng cái... bà nội mày, giờ mày dám cá với tao không?

    Nó cười khẩy:

    - Mắc gì mà không dám cá chứ?
    - Một chầu nhậu, Ok?
    - Ok, một chầu nhậu! Mày chờ xem tao sẽ cho hai đứa bây sáng mắt ra.

    Vậy là từ đó bổng nhiên thằng áo vàng được ba thằng nó quan sát, nhận xét từng ly từng tí.
    ...

    Nói chung nhìn tụi nó hơi thân với nhau thôi, đâu có gì là ghê gớm chứ. Nhất là thằng đi chung với thằng áo vàng đó nhìn chả giống Pede gì hết. Thậm chí mặt mày còn có vẻ bặm trợn, lạnh lùng, khó ưa. Chả biết từ khi nào chỉ vì một chầu nhậu và cái danh nghĩa "biết nhìn người" mà nhất cử lưỡng động của hai thằng kia đều không lọt qua mắt bọn nó trong lớp học.

    Thằng áo vàng... tụi nó kêu thằng đó là thằng áo vàng vì đi học nó chỉ mặc mỗi cái áo vàng có logo của tập đoàn INTEL màu xanh da trời bên vai áo trái. Trong lớp thằng áo vàng có vẻ là đứa trội nhất vì học khá giỏi, lại hay pha trò và phát biểu trong giờ học khá nhiều. Đặc biệt là nó và thằng đầu đinh kia lúc nào cũng như hình với bóng dù nhóm tụi nó có tới ba thằng. Giờ thực hành thì hai đứa ngồi chung một máy, thằng áo vàng nhiệt tình chỉ bài cho thằng đầu đinh đôi lúc nó còn la hét như mấy ông thầy nóng tính vậy. Trông tụi nó thật sự giống như một đôi bạn thân nhiều hơn và đặc biệt nó tin mình không nhìn người sai bao giờ.

    Hôm nọ cả ba đứa nó quyết định ngồi sau lưng hai đứa kia để xem tụi nó làm và nói với nhau cái gì mà hầu như tiết học nào hai thằng cũng chúi đầu vô rủ rỉ. Nó tự nhiên cảm thấy nhột nhột cho hành động lén lút của mình, tự nhiên trở nên kỳ cục như vầy từ khi nào vậy chứ? Giống bà tám quá đi thôi! Ba đứa nó canh me đã đời mới được ngồi sau lưng hai đứa kia. Vừa thấy ba thằng nó ngồi sau lưng thì thằng áo vàng quay xuống nhìn tụi nó mỉm cười một cách khá thân thiện. Trong giờ học có đứa nào chịu nghe giảng bài đâu. Còn hai thằng ngồi trên kia thì cứ nói chuyện to nhỏ như xung quanh chả có ai. Ôi thật xấu hổ khi phải thọc mạch chuyện người khác như vầy.

    Ra chơi ba thằng nó ra quán nước ngồi bàn tán sôi nổi, nó hớn hở nói:

    - Sao? Có nghe hai đứa kia bàn bạc vụ gì chưa? Tao đã nói rồi mà... không phải là không phải...

    Thằng Điệp tuy hơi ú ớ một tí nhưng cũng ra vẻ cố gắng chống chế:

    - Thì thằng đầu đinh có thể là không phải, nhưng nhất định thằng áo vàng...

    Bất chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ thật nhanh, nó nheo mắt nhìn thằng Điệp và mỉm cười một cách gian manh hết sức:

    - Điệp!
    - Gì?
    - Nhìn vô mắt tao nè!
    - Gì mậy?
    - Khai cho thật nha!

    Trước những câu hỏi tới tấp của nó, mắt thằng Điệp chớp chớp liên tục, chứng tỏ thằng đó đang rất bất an, môi nó run run cất tiếng hỏi ra vẻ ta đây đang rất đề phòng:

    - Gì?
    - Mày thích thằng áo vàng đúng không?

    Câu hỏi đó làm cho thằng Điệp như trời trồng, mắt đỏ hoe như sập đất, thằng Tân vỗ đùi cái đét:

    - Hèn chi, tao cũng nghi nghi....

    Thằng Điệp im re, còn nó thì khoái chá vì phát hiện hết sức vĩ đại này của mình:

    - Mày lấy vải thưa che mắt thánh hả Điệp?

    Thằng Điệp im re, không dám hó hé một lời. Chắc là trúng tim đen anh chàng rồi. Thấy không thể chối cãi thằng Điệp bèn đánh trống lãng:

    - Nếu để ý lời tụi nó nói mày sẽ thấy thằng đầu đinh nó có ghệ chứ thằng áo vàng thì... Tao tin chắc thằng áo vàng đang yêu thầm thằng đầu đinh!
    - Mày cứ hoang tưởng, thằng kia có ghệ rồi thì việc gì thằng này thích chứ. Tao thấy thái độ thằng áo vàng cũng bình thường khi thằng kia nói về nhỏ ghệ của nó mà...

    Thằng Điệp gân cổ cãi lại:

    - Nói như mày, không lẽ nó lồng lộn ghen lên! Yêu đơn phương thì phải vậy chứ sao?

    Nó không từ chối bất cứ cơ hội nào để được chọc tức bạn bè:

    - Yêu đơn phương cũng như mày đó hả?

    Nó rất thích kê tủ vô họng người khác, thấy thằng Điệp ú ớ trợn tròng con mắt nó hả hê lắm. Thằng Tân thì cười:

    - Mày cứ ghẹo nó hoài. Lo mà giúp nó đi!

    Thằng Điệp giãy nãy như đĩa phải vôi:

    - Ai cần, tao tự lo cho tao được.
    ...

    Mấy ngày nay ba đứa kia làm cái trò gì mà soi mói mình kĩ thế nhỉ? Thiệt là khó chịu quá đi thôi, thậm chí tụi nó còn kéo nhau dồn lên ngay phía sau chỗ mình ngồi để nghe ngóng nữa chứ. Ánh mắt cái tên tóc dài, cao kiều, lã lướt nhìn mình hình như có vấn đề thì phải. Âm mưu gì đây ta? Ôi, mình mặc kệ!

    Thằng quỷ Tài này chả biết bụng dạ nó thế nào mà sao với mình thì nó thân thiết một cách quá mức trong khi miệng thì cứ nhắc tới cái bà cô của nó hoài, thiệt tình bực dễ sợ. Điên lên mất thôi!

    Cái em "bông tai bên phải" (một biệt danh mới mình đặt cho tên nhóc đó!) sao càng nhìn càng chả thấy giống giới-của-mình chút nào, nhưng sao lại tò tò theo hai tên kia theo dõi mình nhỉ?

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:27 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    101.
    =====

    Sau một hồi nói chuyện mẹ của Tuấn mới chợt nhớ ra là thằng con trai của mình đâu mất tiêu rồi, bà bèn hỏi Quân:

    - Ủa? Nói chuyện với con nãy giờ quên mất, Tuấn đâu rồi Quân? Nó ngủ chưa dậy àh?

    Quân cũng giật mình, cậu gãy đầu:

    - Dạ không, nó mới chạy đâu đó ra ngoài đấy ạh. Để con con kêu nó!
    - Thôi khỏi, cô chỉ hỏi vậy thôi, cô ngồi đây chờ một lát cũng được mà.

    Như chợt nhớ điều gì, mẹ của Tuấn hỏi:

    - À, tụi con đã ăn sáng chưa? Hay là con rủ Tuấn đi ăn với cô đi!

    Thấy thái độ quan tâm chân thành đó của mẹ Tuấn bất giác Quân mủi lòng. Liệu mình và nhóc đã đúng chưa nhỉ? Ly nước trắng trên bàn của cậu lặng thinh. Thật không ngờ những tình huống mà Mew trong phim đã trãi qua thì hôm nay nó cũng lại đến với cậu. Buồn cười nhỉ?
    ...

    - Ông Quân ới ời...

    Cu Tuấn hí hửng xách cái chai mới lụm được mở cửa phòng khoe với Quân nhưng mà quái lạ thằng chả đâu rồi nhỉ? Chắc là xuống nhà dưới rồi. Vừa nghỉ thế xong thế là anh chàng bèn ngâm chai thuốc mới lụm được vô xô, còn mình thì chạy nhanh xuống nhà dưới và bắt đầu cùng với Quân bàn kế hoạch... chết.

    Vừa mở cửa phòng khách Tuấn đã giật mình, mẹ cậu đang ngồi đó nói chuyện với Quân. Trông hai người họ thật căng thẳng. Tuấn bước nhanh vào:

    - Mẹ! Mẹ qua đây chi vậy? Mẹ đừng nói gì với ông Quân nha!

    Cả hai người đều nhăn mặt nhìn tên nhóc. Quân nạt:

    - Nói chuyện gì kỳ vậy?

    Tuấn sà tới bên lòng mẹ mình nũng nịu:

    - Mẹ nói với ổng rồi hả? Tự nhiên cái vậy hà...

    Mẹ Tuấn nghiêm mặt lại:

    - Qua nay con đi đâu? Tại sao không về nhà hả? Con có coi ba mẹ còn sống ở trong nhà không hả?
    - Dạ... nhưng mà ba đánh con chết sao mẹ?

    Quân hừ mũi chọc:

    - Gớm! Nhỏng nhẽo thấy ớn!

    Tuấn le lưỡi:

    - Kệ tui! Ông hổng có rồi tức hả?

    Mẹ Tuấn đứng dậy, vỗ vai Quân rồi nói:

    - Thôi, Quân ở nhà nhé, cô và Tuấn về! Nhớ suy nghĩ những gì cô nói nha! Cô tin ở con!

    Quân mím môi:

    - Dạ!

    Tuấn ríu rít:

    - Mẹ, nói gì dzạ? Nói cho con nghe với coi!... Ông Quân mẹ tui nói gì ông vậy?

    Quân liếc hắn:

    - Về đi! Nhiều chuyện quá!

    Mẹ Tuấn nhìn Quân dặn dò:

    - Sau này con không được cho thằng Tuấn tự tiện qua đây ngủ một cách bừa bãi nữa nha Quân!
    - Dạ!
    - Mẹ, kỳ quá hà!
    - Về đi chứ kỳ cái gì mà kỳ!

    Bà càu nhàu và kéo lấy tay thằng con trai.
    ...

    Tuấn quay đi, cậu cười đá lông nheo với Quân một cái nhưng chả hiểu ông nội Quân này bị cái chứng ôn dịch gì mà xụ mặt xuống một đống buồn thỉu, buồn thiu vậy ta? Cái mặt vậy mà nhát, không dám chết hả? Để tui chết thử cho ông coi nè! Tới lúc làm được chuyện thì đứng có hòng mà đứng đó cảm ơn tui khơi khơi nha! Ông nhất định thế nào cũng tâm phục, khẩu phục trí thông minh đột xuất của tui cho mà coi! Hãy chờ đó đi ông Quân!


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:28 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    102.
    =====

    Vừa khép cổng tiển hai mẹ con họ về, Quân cũng lục đục lên phòng sửa soạn đồ đạc và tất tả khăn gói về quê như đang trốn chạy một điều gì đó. Có lẽ... từ nay cậu sẽ không còn ngủ lại nhà cậu mợ tám ở Phú Lâm nữa... thậm chí là sẽ chuyển trường nữa không chừng! Không phải cậu muốn buông xuôi mà chẳng qua là cậu cần có thêm một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ. Cậu không muốn ở lại trong căn phòng có quá nhiều kỉ niệm với nhóc nữa, cậu sợ mình sẽ không chịu đựng nổi.

    Quân cho tất cả đồ đạc vào balô, cậu nhìn khắp căn phòng yêu thương, đã từng là cái thế giới riêng rất ư là hạnh phúc của cậu và nhóc. Bộ đồ của nhóc còn treo trong tủ kìa, sao mà thân thương quá! Lon xá xị dùng để tự tử còn đang uống dở cũng được đặt trên bàn, nơi từng có dấu tay của nhóc trên đó. Con Duy Linh thấy Quân chuẩn bị hành lý là nó đã biết sắp phải xa cậu chủ nên nằm cụp tai xuống im ru. Quân hít thở một hơi thật sâu như muốn mang theo mình một chút ấm áp của căn phòng, một chút hơi thở, và một chút hình ảnh của nhóc Tuấn về dưới quê.

    Liệu mẹ Tuấn có hiểu và thông cảm cho chuyện của hai đứa không nhỉ? Mà cho dù có hiểu, có thông cảm có chấp nhận đi nữa thì giờ đây chuyện ấy đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Quân mãi lo đầu tư vào khâu đấu tranh cho bình quyền giới tính của mình và nhóc mà quên mất đi một chuyện là đích đến hạnh phúc của hai đứa thì còn cần phải vượt qua thêm nhiều yếu tố khác quan trọng không kém nữa. Và giờ đây hoàn cảnh gia đình gì đó của nhóc là một trong các thứ khó ưa ấy. Tại sao lại như thế nhỉ? Cái vụ ép gã con cái vì tiền bạc, sự nghiệp này nọ những tưởng chỉ có trong... cải lương hay trong phim, truyện thôi chứ, ai dè ở đời thực nó vẫn hiện hữu một cách đáng ghét. Cuộc đời không là một giấc mơ, trong khi lòng người lại hay mơ ước!

    Mình đã quá ích kỷ chăng? Hoàn cảnh của mình khác với nhóc, mình chỉ có mẹ, mẹ đã biết chuyện của mình, hai mẹ con cũng không cần hay đòi gì nhiều cả. Mình thật là may mắn khi có mẹ. Còn nhóc thì khác, nhóc còn có ba mẹ rồi anh em nữa... chán thật. Mà liệu bản thân mình thì có thể làm gì giúp được cho nhóc không chứ? So với cái gia đình đồ sộ của con Quyên? Buồn cười thật! Ôi phải chi mình giàu có, tiền muôn bạc vạn thì hổng chừng mọi thứ sẽ khác đi đấy! Nghèo đôi khi cũng là một thứ tội rất nặng. Mình chẳng hối hận khi là một thằng Gay, chỉ tức mình khi bị là một thằng Gay nghèo thôi. Trời! Lại nghĩ vớ vẩn nữa rồi. Cái lý tưởng sống của mình đâu rồi chứ?
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:29 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    103.
    =====

    - Dạ gần tới rồi đó chú!

    Theo lời con Quyên ông Tấn quyết định đi một chuyến về nhà gặp mẹ thằng Quân để nói cho ra lẽ mọi chuyện mới được. Không thể để cho con mình bị trù quến như vậy được? Liệu có sự nhúng tay của mẹ nó ở đằng sau lưng không nhỉ? Con Quyên đã phải gọi điện thoại hỏi thăm đường ai đó mấy chập mới về được tới cái xứ nghèo nàn, bẩn thỉu này. Tội nghiệp con nhỏ, tình cảm nó dành cho thằng con của mình thật đáng quý!

    - Gần tới chưa con?
    - Dạ quẹo vô hẻm này chạy một chút xíu là tới rồi đó chú! Nếu mà bà ấy ngoan cố quá thì chú chịu khó năn nỉ nha chú!

    Ông Tấn im lặng. Mình mà phải đi năn nỉ hai mẹ con nhà nó sao? Bức quá thì tốn một ít tiền chứ gì! Không thả con tép thì làm sao bắt được con tôm chứ!

    Theo lời con Quyên thì nhà thằng Quân là cái nhà tường nhỏ xíu ở đằng kia, kế bên có cái chòi lá xập xệ, rách nát, đúng là... nhà cửa thế này làm sao mà có thể ở được nhỉ? Tồi tàn quá! Ông khẽ phủi hai bên tay áo vì sợ cát bụi và cái chất quê mùa ở đây sẽ bám vào bộ quần áo và cái đẳng cấp xì phố sang trọng của mình. Chân ông bước thật nhẹ, thật khẽ, càng chạm ít vào chốn này chừng nào thì càng tốt chừng ấy. Khi về tới nhà nhất định ông phải tắm rữa lại cho thật sạch mới được.

    - Cho hỏi phải nhà thằng Quân đây không?

    Ông gọi với vào, đúng là nhà dưới quê có khác, nhà cửa gì mở toang hoác, trống trơn, trống trọi từ trước ra sau dù chẳng thấy ai. Đằng sau xuất hiện bóng một người phụ nữ lấm lem, lấm lét tất tả chạy lên, bà lau khô hai bàn tay bằng cách quẹt vội ra sau đít và hỏi lớn:

    - Cậu kiếm ai?
    - Phải nhà thằng Quân ở đây không?

    Ông khinh khỉnh hỏi. Mẹ Quân lấy cái nùi giẻ, lau vội mặt ghế rồi đưa ông:

    - Cậu ngồi chơi! Cậu tính tìm nó để sửa máy hả? Vậy cậu chờ chút xíu để tui gọi điện thoại hỏi nó cái đã...

    Ông giơ tay ra, vẫn còn đứng đó:

    - Thôi khỏi. Tôi đến để tìm chị chứ không phải nó. Tôi nghĩ người lớn chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc và rõ ràng với nhau!

    Mẹ thằng Quân há hốc, bà chả hiểu đầu cua tai nheo ra mần răng cả:

    - Dạ? Ý cậu là sao ạh?
    - Tôi không có nhiều thời gian, thôi để tôi nói thẳng cho chị biết luôn: thế chị đã biết con mình bị bệnh chưa?

    Mẹ Quân lúc này mới thật sự hốt hoảng:

    - Sao? Cậu nói sao? Thằng Quân của tôi bị bệnh? Trời đất ơi? Nhưng mà...

    Ông Tấn cướp lời:

    - Phải! Nó bị bệnh, một căn bệnh của xã hội!

    Bà ấp úng, mơ hồ nhận ra điều gì đó... mà không bao giờ ngờ là có ngày nó cũng tới!

    - Chị có nghe trên thành phố người ta hay nói về bệnh đồng tính chưa? Thật không ngờ ở dưới cái xứ sở này cũng có đứa mắc phải...

    Mặt mẹ Quân đỏ bừng lên, giống như là đang ăn trộm mà bị bắt quả tang vậy đó, con bà đã làm chuyện gì dại dột rồi chăng?

    - Ý.. cậu muốn nói gì?
    - Chị nên quan tâm, chăm sóc tới thằng Quân nhiều hơn đi. Đừng để nó tiêm nhiễm thói hư tật xấu rồi đi lây lan cho người khác làm ảnh hưởng tới xã hội.

    Giọng của mẹ thằng Quân đầy xúc động:

    - Cậu... là ai?
    - Chị không cần biết rõ tôi là ai cả, chỉ cần chị biết tôi là ba của một trong những đứa nạn nhân của con chị đó! Nếu gia đình không đủ tiền để đưa nó đi trị bệnh thì tôi sẽ phụ một tay cho. Miển sao chị đừng để nó làm khổ con tôi, khổ gia đình tôi là được rồi. Con tôi nó muốn có vợ, có con bình thường như bao người khác chứ không phải sống theo cái thứ đại nghịch bất đạo chị hiểu không?

    Ông kiềm chế không nổi nữa, thực sự ông rất nóng giận khi nhìn thấy người đàn bà có đứa con đã làm cho con ông, gia đình ông trở nên khốn đốn như thế này. Mẹ Quân bổng nhiên bật khóc, điều đó chẳng thể khiến ông hả hê chút nào cả.

    - Dạ... xin lỗi cậu. Nếu con tôi có làm gì sai thì xin cậu bỏ qua. Tôi sẽ về dạy nó lại... nhưng cậu đừng nặng lời như thế!

    - Nặng lời àh? Bà nghĩ tôi nói như vậy là nặng lời sao? Bà biết như thế là nặng lời sao bà không biết rằng con bà nó đã gây ra cho gia đình tôi như thế nào? Con tôi trước đây nó ngoan hiền bao nhiêu thì bây giờ nó lại trở nên ngang bướng, ngỗ nghịch bấy nhiêu. Bà có biết là...

    Bao nhiêu căm hờn và tội lỗi ông muốn trút hết lên đầu người đàn bà tội lỗi kia để gia đình ông không còn phải chịu nhiều cảnh trái tai, gai mắt nữa.
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:29 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    104.
    =====

    Cái con nhỏ đậu xe đầu hẻm nhìn sao quen quen nhỉ? Và hình nó cũng lườm lườm nhìn mình nữa, hình như có gặp nhau ở đâu rồi thì phải? Mà trong hẻm này đâu có mấy nhà đâu ta? Nó bà con với ai trong khu này àh? Hèn chi thấy quen quen! Quân cảm thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái mọi khi về tới nhà. Quái ai to tiếng trước nhà mình thế nhỉ? Cậu dựng xe vô nhà kho rồi chạy nhanh về nhà. Trước mặt cậu là một người đàn ông nhìn rất quen thuộc. Phải nói là cực kỳ quen thuộc. Hắn ta đang nói lớn tiếng trong khi mẹ mình lại vừa khóc, vừa chấp tay là sao? Quân nhảy xổ vào giữa hai người, cậu hỏi:

    - Xin lỗi, chú là ai vậy?

    Người đàng ông trợn mắt nhìn Quân chằm chằm, còn cậu quay qua mẹ mình, nhìn bà một cách khó chịu:

    - Mẹ... có chuyện gì mà khóc vậy?

    Ông ta sẳn miệng nẹt luôn cậu một hơi:

    - Mày là thằng Quân àh?

    Ông này là ai mà sao xưng hô với mình thiếu lịch sự vậy? Đã thế sao mẹ mình lại khóc nhỉ? Ngặt một nỗi là sao gương mặt ông ta nhìn phảng phất một nét gì đó rất quen thuộc, cả sự xuất hiện của con nhỏ ngoài kia nữa là sao ta? Quân trợn mắt, hất hàm nhìn ông ta:

    - Có chuyện gì không chú? Con là Quân!
    - Tối qua tới giờ mày đi đâu?

    Có lẽ với loại người lớn này mình không cần phải lễ phép quá! Nhìn cảnh mẹ khóc lóc Quân rất bực mình:

    - Mẹ có chuyện gì mà khóc hoài vậy?
    - Quân ơi, con đừng làm khổ mẹ nữa... hic hic!
    - Con làm gì đâu mà khổ? Mệt mẹ quá! Nín đi!

    Quân hất mặt lên nhìn ông ta:

    - Ông là ai vậy? Tới nhà này có chuyện gì không?
    - Tao là ai hả cái thằng bệnh hoạn kia? Tao chờ mày về nhà nãy giờ nè! Xuất hiện đúng lúc lắm!

    Quân khoanh tay nhìn ông ta chăm chằm, cậu cố nhớ xem cái ông nội mắc dịch này là ai mà sao quen dữ vậy nè. Trí nhớ của mình kém thật.

    - Tao xuống đây để nói cho mày biết liệu mà chấm dứt mối quan hệ bệnh hoạn và bẩn thỉu của mày với con trai tao!

    "Con trai tao"? Trời không lẽ ông này là ba của Tuấn sao? Ba của Tuấn mà như vậy sao?

    - Chú là... ba của Tuấn àh?
    - Phải! Bây giờ mày mới biết hả? Giờ mày nói đi, mày muốn gì? Mày cần bao nhiêu để có thể chịu buông tha cho con trai tao?

    Quân cười khẩy nhìn ông ta:

    - Khả năng ông có được bao nhiêu mà lớn tiếng trong cái nhà này? Tui nể ông là "ba vợ" tui nên tui cho ông đứng đây đó!
    - Thằng mất dạy, mày dám ăn nói với tao như vậy hả?
    - Quân! Mày câm đi! Không được hổn! Đi vô nhà!

    Mẹ Quân kéo tay nó lại. Nó gạt ra:

    - Mẹ đi dzô nhà đi, "ba dzợ" con để con nói chuyện!
    - Ai là ba vợ mày hả thằng bệnh hoạn kia?
    - Tui bệnh. Con ông cũng bệnh hà!
    - Mày dám nói với tao bằng cái giọng đó hả?
    - Ông chả nuôi tui ngày nào, việc quái gì tui không dám dùng giọng này giọng nọ nói với ông hả?
    - Mày... khốn nạn...

    Mẹ Quân hét lên:

    - Quân! Mày thôi đi! Làm như vậy đẹp mặt mày lắm hả?

    Cậu cũng mất bình tỉnh, quay qua nói với mẹ, giọng nó hơi run và lớn một tí:

    - Mẹ cũng thôi đi! Việc gì phải khóc như vậy? Chẳng lẽ sau này đụng cái chuyện cỏn con như vậy cũng khóc hả? Không đáng chút nào hết! mẹ vô nhà đi!
    - Bà là cô giáo mà sao không biết dạy con để nó ăn nói như vậy đó hả?

    Quân quay phắt qua trừng mắt nhìn ông ta:

    - Xin lỗi, tui chưa bao giờ thích nóng tính và cãi nhau, ông khôn hồn thì đi về liền bây giờ đi nha, tui nóng lên là tui không nhịn đâu đó! Ông để mẹ tui khóc mà tui còn nói năng lịch sự với ông như vậy thì ông liệu mà về cảm ơn trời đất vì mình đã là ba của thằng Tuấn đi nha!

    Ông Tấn cười, lần đầu tiên ông thấy có một thằng nhãi ranh mất dạy đến như thế:

    - Nghe nói mày không có cha phải không? Hèn chi!

    Quân cười:

    - Ha ha, thà không có còn hơn là đi có một người cha giống như ba đó “ba dzợ” ơi!
    - Khá lắm! Tao không hiểu hạng như mày làm sao mà có thể dụ được thằng Tuấn nữa!

    Quân nhếch môi:

    - Chắc tại nó ngu!
    - Không biết nó biết mày ăn nói kiểu như vậy với ba nó thì nó sẽ ra sao nữa, thật là nhục mặt!
    - Thì nó sẽ xin lỗi và đi theo năn nỉ tui, ông cứ tin là vậy đi!
    - Mày.. mày... đúng là cái thứ chết cha, không được dạy dỗ tới nơi tới chốn mà!

    Quân khoanh tay:

    - Thôi đi ông ơi! Còn câu nào hay hơn để nói không vậy? Có mấy câu xài hoài. Học cách để lăng mạ người khác có nhiêu đó mà bày đặt ra đường hả, nực cười!
    - Mày ăn nói với người lớn như vậy hả?
    - Người lớn hãy coi tại sao mình lớn mà bị ăn nói như vậy đi!
    - Khá lắm! Từ nay tao cấm tiệt mày gặp mặt con tao nữa!
    - Ha ha! Mắc cười quá, về mà cấm con ông đừng có bám theo tui nữa thì có!
    - Chứ không phải mày dụ dỗ nó hả?
    - Ông nói nhiều quá rồi đó, về có giỏi thì cấm cản nó đi! Còn không tui xúi nó bỏ nhà theo tui àh? Quản lý con không được thì để thằng này quản lý dùm cho nha “cha dzợ”!
    - Mày ăn nói ngang ngược lắm! Kêu mẹ mày ra đây!
    - Khỏi đi ông! Thằng này nói chuyện với ông đủ rồi! Ông kêu mẹ tui ra là có chuyện lớn đó!
    - Được rồi, tao sẽ báo công an còng đầu cái thứ bố láo như mày!

    Quân mỉm cười:

    - Nhớ trình bày sự việc cho nó đầy đủ nha! Còn tui sẽ lên ủy ban phường của ông giúp ông một tay phản ánh về cái chuyện bệnh hoạn này của hai thằng con trai! Ha ha ha! Cần tui cho số điện thoại công an xã ở đây hôn? Hay là xuống tới tỉnh kiện đi bố dzợ?
    - Mày chờ đó đi!
    - Còn ông cũng chờ đi! Bữa nay ông về nhà, con ông không quậy ông một trận tui không phải là thằng Quân nữa! Con nhỏ đứng ngoài đầu ngõ là con Quyên chứ gì? Ha ha ha! Được rồi! Có phim hay coi đây!

    Ông Tấn run run nhìn thằng Tuấn với cặp mắt căn hờn nhất, chưa bao giờ ông nghĩ là trên đời lại có một đứa như nó:

    - Mày.. mày... muốn gì?

    Quân chống nạnh cười:

    - Nói cho ông biết! Con ông tui có thể sai khiến nó bất cứ khi nào đó! Liệu mà về giữ nó kìa. Còn ham tiền muốn gã ép con, muốn thằng này buông ra chứ gì! Chỉ cần ông bước vô nhà, quỳ gối xuống xin lỗi mẹ tôi về thái độ kém văn minh của ông khi nãy và lựa lời năn nỉ tui thì tui sẽ suy nghĩ lại, còn mà cương với tui là chỉ có thể biết sầu mà thôi nha tía dzợ! Ha ha ha...

    Ông Tấn không thể chịu đựng được nữa, ông xỏ đôi giày vào chân và chạy biến ra khỏi căn nhà đó, vừa đi vừa quay lại chỉ tay vào mặt thằng Quân:

    - Thằng khốn mày chờ đó!

    Quân le lưỡi nhìn ông ta:

    - Ông tưởng ông đang diễn cải lương hả? Năm nay hai ngàn mười mấy rồi nha ba vợ! Quản con không xong thì đừng có mà đi tới nhà người khác ăn vạ nha! Nhà thằng này nghèo vậy chứ nó không có tè ai đâu nha! Ỷ giàu hả?

    Vừa nói Quân vừa phun một bãi nước bọt vào bước đi vô nhà, không quên nói câu tiển khách:

    - Ở đó một hồi tui xịt chó ra cắn ráng chịu!

    Tệ thật, đang nhức đầu, bực bội ở đâu ba thằng Tuấn nhảy vô cho mình trút thiệt là đúng lúc. Dám chọc điên mình chắc! Dám lấy mẹ mình ra để nặng nhẹ hả? Khá lắm ông kia! Ông tưởng trong phim chia cắt tình cảm đôi trẻ nó dễ dàng bằng hình thức tới nhà sĩ nhục như vậy lắm hả? Được rồi, mẹ của Tuấn mình nễ bao nhiêu còn thằng cha này nhúng tay vô mình ghét òi, quậy cho banh chành luôn cho bỏ ghét! Cái mặt ổng đã nằm kèo dưới rồi mà còn không biết thân biết phận ở đó mà dám tới đây đụng chạm tới mẹ mình. Không biết năn nỉ mình, mình đã chịu suy nghĩ chưa chứ ở đó mà làm cái kiểu đó! Kỳ này chắc có lẽ đứt đuôi còn nòng nọc với nhóc thật rồi, mình quậy ông già nó như vậy dễ gì ổng để nó yên! Đó cũng là cái cớ tốt để hai thằng dứt khoát. Dù sao chắc ổng cũng có nổi khổ riêng nên mới như vậy, kể cũng tội! Hình như mình hơi quá đáng thì phải? Chắc mất hết hình tượng rồi! Nghĩ tới chuyện thằng cha đó làm mẹ mình khóc là tức không chịu được! Mà cái bà đó nữa... hở cái ra là khóc. Bực ghê! Ấy chết mẹ ơi! Con lỡ lời! Hì hì! Mà cũng tại thằng quỷ nhỏ đó ra chứ ai? Được rồi!

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:30 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    105.
    =====

    - Alô! Nhóc iu hả?
    - Gì vậy ông nội! Trưa nắng khùng hả?
    - Anh nhớ em quá hà!
    - Gan quá ta, dám gọi điện cho tui nữa ha! Êh, nãy mẹ tui nói gì với ông vậy?
    - Mẹ nhóc thì nói gì? Ba nhóc vừa mới ở nhà anh về với con Quyên nè?

    Tuấn hoảng hốt:

    - Hả? Ba tui với con Quyên? Sao sao có chuyện gì? Nói tui nghe coi?
    - Rãnh hem?
    - Có làm gì đâu!
    - Đi chơi không?
    - Đi đâu? Sợ bả la quá! Tự nhiên thấy bả nghiêm nghiêm cái... sợ!
    - Không muốn nghe kể chuyện àh?
    - Muốn chứ! Muốn, kể cho tui nghe đi!
    - Xuống nhà anh đi!
    - Trời! Về quê hả? Xa chết bà? Nắng nữa cha!
    - Chắc qua nhà con Quyên gần hơn đúng không?

    Tuấn cười hí hửng trong điện thoại:

    - Ghen kìa!
    - Không xuống thì thôi! Phim hay mà không coi đừng có trách! Sau này cũng đừng kiếm tui nữa nha! Có chút xíu nắng mà cũng... Vậy mà nó nói nó yêu mình!

    Quân mỉm cười, cậu giả bộ giận dỗi, tội nghiệp thằng nhóc cuống quýt lên:

    - Xuống... xuống mà... mệt ông quá! Làm gì như con gái vậy? Thấy gớm quá hà!

    Quân cúp điện thoại mãn nguyện: "Hà, hà, khá lắm thằng nhóc con, anh đang bực mình và tìm ai đó để chửi đây! Mày xuống đúng lúc lắm! Cha mày chọc tao điên lên thì kỳ này mày xuống đây lãnh quả nha!" Phải như vậy Quân mới cảm thấy nguôi ngoai chút ít trong lòng! Kệ mình quá đáng thì kệ mình đi, dù sao đó cũng là con người thật của mình mà. Lâu lâu cũng có dịp cần phải phơi bày ra chứ! Ai kêu ba con nhà nó dám chọc điên mình chi!


    Mẹ Quân buồn rầu nhìn thằng con trai:

    - Ba của thằng Tuấn đó àh?

    Quân làu bàu:

    - Dạ! Kệ ổng đi, ông khùng đó! Bực cả mình!
    - Đó, mày thấy chưa? Khổ như vậy đó!

    Quân tỉnh bơ:

    - Có gì đâu mà khổ! Vui mà! Đang ngứa miệng, tự dưng ở đâu có thằng cha già dịch nhảy vô!
    - Vui mồ tổ cha mày chứ vui!

    Quân gắt gỏng:

    - Mà mẹ sau này cũng đừng có khóc lóc như vậy nữa, bực mình quá hà, làm vậy ổng tưởng ổng ngon ổng làm lừng!
    - Mày đó! Ngang đầu cứng cổ, biết vậy hồi đó...

    Quân cười, chọc mẹ:

    - Đẻ hột vịt ra luộc ăn chứ gì! Ai kêu mẹ đẻ con ra như vậy chi, giờ con phải bắt đền mẹ nè... con là Gay là do mẹ đó! Giờ bắt đền đi! Con hông biết đâu! Con muốn vợ!

    Mẹ nó đang nước mắt, nước mũi tèm lem cũng phải phì cười:

    - Muốn vợ thì cưới đi! Tao còn mừng nữa! Gay hay không là do mày quyết định chứ sao do tao mà bắt đền!

    Quân le lưỡi:

    - Vậy là mẹ quên chưa coi báo rồi hả? Gay là không do mình quyết định được, lúc sinh ra thì đã là GAY rồi, vì thế con là Gay là do mẹ làm đó! Bắt đền con đi! Giờ con muốn có vợ nè!

    Quân nũng nịu nằm gối đầu xuống chân mẹ, cậu quay qua xoa bóp chân mẹ, bà gõ đầu nó một cái:

    - Muốn có vợ thật àh? Ừh! Cưới đi con, cho đỡ khổ!

    Quân cười:

    - Vậy mẹ cưới thằng Tuấn cho con đi!

    Mẹ Quân giật chân ra làm đầu cậu đập cái bốp xuống sàn nhà:

    - Mồ tổ cha mày đi ghẹo mẹ hả?
    - Hì hì... nói vậy thôi chứ con ở vậy suốt đời nuôi mẹ mà!
    - Nói hay lắm, làm được không đó?
    - Được chứ? Còn không con lôi đầu thằng Tuấn về hầu hạ mẹ!

    Mẹ nó lắc đầu:

    - Thôi! Đừng có giỡn nữa, mày cũng phải thông cảm cho ba nó, đâu phải có ba mẹ nào cũng hiểu và chấp nhận đâu!
    - Mẹ hiểu sao mẹ nói con nghe thử coi!

    Mẹ Quân chấp tay:

    - Tao không cần hiểu gì hết!

    Sau đó bà làm một hơi gì đó về phật pháp hằm bà lằng cho nó nghe, mà nó có hiểu hay có nhớ gì đâu ! Ôi kệ, dù sao cũng cám ơn đức phật gì đó đã làm cho mẹ nó không cảm thấy chuyện này là nặng nề. Đúng là nó may mắn thật.

    - Mà nè, ba nó đã vậy thì thôi, mày đừng có...

    Quân trề môi:

    - Xì... không dám đâu! Ổng không năn nỉ con và xin lỗi mẹ thì con quậy tới bến luôn!

    Bà thật là khổ với cái đứa con ngang ngạnh này luôn. Nó giống ai thế nhỉ? Trời ơi cái tính nóng nãy sao mà ý chang bà vậy kìa. Hic hic khổ thật. Tính tốt của hai vợ chồng thì nó không bắt chước còn tính xấu bao nhiêu nó cũng tổng hợp gom về đủ hết áh!


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:31 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    106.
    =====

    Quân đang ngủ thiu thiu bên chân mẹ thì có tiếng thở hổn hển xông vào nhà.

    - Dạ con thưa... bác!

    Mẹ Quân thở dài nhìn thằng Tuấn:

    - Tuấn đó hả con! Ngồi chơi đi! Để bác kêu nó dậy!
    - Dạ thôi, bác làm gì làm đi để cho ổng ngủ đi bác! Con nằm xuống ngủ chung! Mệt quá trời! Đi đường nắng muốn chết! Hì hì!

    Vừa nói Tuấn vừa tự nhiên mở tủ lạnh nhà thằng Quân lấy cái bình ra tu một hơi. Mẹ Quân la:

    - Mày với thằng Quân y chang nha! Uống nước người ta rót ra ly đàng hoàng! Mất vệ sinh quá!

    Tuấn le lưỡi cười, nó chạy ra sau nhà rữa mặt rồi lếch tới kế thằng Quân, ôm lấy cậu ấy, chóp chép cái mỏ vậy là biết nó bắt đầu chuẩn bị ngủ rồi đó!

    Trời bắt đầu đổ mưa, hai thằng nhóc đang ôm nhau ngủ say sưa như hai đứa con nít càng xích vào nhau sát hơn nữa! Mẹ của Quân khẽ mỉm cười và lắc đầu, bà phải làm sao đây? Từ ngày có nhóc Tuấn xuất hiện bổng nhiên bà cũng cảm thấy rất đỗi yêu thương nó bởi vì một lẽ đơn giản bà biết con mình yêu ai và bà luôn sẳn sàng tin và yêu vào lựa chọn của con mình. Phải chăng bà đã quá mù quáng và nuông chìu con? Nhưng mà bà phải làm sao đây khi cuộc sống của bà bây giờ chỉ có duy nhất một mình nó? Và sự yêu thương quý mến nhóc Tuấn cũng tự nhiên mà đến chứ có phải vì một lý do nào đâu? Có chăng lý do duy nhất thì chính con bà yêu ai thì bà sẳn sàng yêu luôn cả người đó!

    Trước đây thấy con mình khôn lớn từng ngày mà thiếu vắng bàn tay chăm sóc của người cha bà đã rất đỗi lo lắng. Nhiều lúc bả cứ nghĩ cái sự Gay của nó cũng chính là do sự hụt hẫng đó mà ra hoặc là do một sơ suất nhỏ nào đó của bà trong quá trình nuôi dạy mà dẫn tới. Bà biết bản thân con mình cũng đã rất khổ sở và dằn vặt vì khi phát hiện ra con mình là người của một thế giới khác. Tuy nhiên nó đang luôn tìm cách an ủi và làm cho bà vui. Có lẽ với bà như vậy là đủ rồi. Những cố gắng bắt ép nó có gia đình có con cái giờ đây không còn là gánh nặng nữa. Nhớ nó mà bà biết được ý nghĩa của cuộc sống không phải chỉ là trong cái vòng lẩn quẩn: cưới vợ, sinh con đẻ cái. Đồng ý rằng nhiều người đã, đang và sẽ đi theo con đường lớn đó nhưng chắc chắn đó không phải là lựa chọn duy nhất. Cứ nghĩ đơn giản gống như việc thi đỗ đại học vậy đó! Cuộc sống luôn có những ngoại lệ và bà sẳn sàng đi cùng với ngoại lệ rất đặc biệt mà chính bà đã tạo ra trong muôn nổi tự hào.

    Sợ mưa tạt vào ướt sẽ làm hai tên nhóc tỉnh giấc bà chạy lên nhà trước, đóng cửa sổ lại, lấy vội cái mền đắp cho hai đứa. Trời đất, cảnh tượng gì thế này... cái tay... cái tay thằng nhóc Tuấn nó... nó... bất giác bà đỏ mặt. Thiên thần thổ địa ơi, giữa thanh thiên bạch nhật mà... sao giới trẻ bây giờ nó tiến bộ thế nhỉ? Tên nhóc Tuấn làm cái trò khó coi gì thế này! Bà lay nhóc Tuấn dậy, cố nghĩ ra một lý do:

    - Tuấn, mưa rồi, dậy con! Tuấn... Tuấn.

    Lúc bấy giờ nhóc ấy mới chịu rút cái tay ra khỏi... vị trí, nó hươ về phía bà:

    - Uhm... cho con ngủ chút nữa đi...

    Nhưng sau đó nó lại nhanh chóng đặt vào vị trí cũ, cái mỏ nhỏ xinh nó chóp chép vì vẫn còn đang say ngủ. Ôi cha mẹ ơi, hình như nó tay còn bắt đầu... quậy quọ trong đó nữa, mặt bà đỏ rần rần, lấy cây chổi đập vào chân thằng Quân một cái thật mạnh:

    - Quân dậy!

    Quân mắt nhắm mắt mở đang mơ màng được ngủ chung với nhóc tự nhiên bị cây chổi phang vào chân một cái khiến nó giật cả mình. Và sau đó là cái cảm giác .... nhột nhạt ở vùng cấm địa. Quân chợt tỉnh, thấy mẹ tay chống nạnh, tay cầm chổi nhìn mình trừng trừng mắt. Cậu phát hiện ra bị mẹ bắt quả tang cái tật xấu của thằng Tuấn mà chỉ có hai đứa biết với nhau. Cậu hoảng hồn dzọng mạnh vào cái tay tháy máy của nhóc Tuấn! Hự... Ao... ! Không biết tay nhóc có đau không mà... Quân bị "tay ông đập trúng gậy ông" muốn nín thở. Thằng nhóc Tuấn vẫn còn rên rĩ ư... ư... mà chưa chịu rút tay ra và thức dậy. Quân đập mạnh thêm một cú vào đầu nó.

    - Thằng quỷ nhỏ! Dậy! Làm cái trò gì vậy hả?

    Tuấn ngơ ngác thức dậy. Bất giác ý thức được hoàn cảnh đang xãy ra, nó le lưỡi nhìn mẹ Quân cười:

    - Ui da, ông đánh tui đau quá, đó giờ hông đánh sao tự nhiên bữa nay đánh cha! Kêu tui xuống đã rồi đánh tui hả?

    Chợt nhớ lại vụ án ba nó xuống quậy nhà mình, Quân dứng dậy chống nạnh, giọng bực bội và không kém phần trịnh trọng:

    - Tui kêu cậu xuống đây để nói rõ cho cậu biết tình hình là ba cậu xuống đây quậy banh chành cái nhà này! Nên tui yêu cầu cậu từ nay cấm tiệt chuyện giao du với tôi nữa để làm hài lòng ba mẹ! Bây giờ tui đã nói xong, mời cậu biến khỏi căn nhà này!

    Tuấn há hốc, nó trề môi:

    - Dzô dziên! Đó là ba tui quậy chứ có phải tui đâu? Phải không bác?

    Tuấn quay qua mẹ thằng Quân cầu cứu, bà bất chợt nhớ lại chuyện ấy và thở dài thườn thượt:

    - Tuấn àh... hay là...

    Đoán được mẹ Quân sắp nói gì thằng Tuấn nhảy vọt vô nói:

    - Thôi! Con không nghe lời bác khuyên đâu! Con đủ lớn để biết cái gì đúng cái gì sai mà! Bức quá con bỏ nhà dọn xuống đây ở chung với bác luôn! Với lại con đã có riêng kế hoạch của mình rồi, bảo đảm ba mẹ con sẽ...

    Quân gầm gừ:

    - Tính làm trò tào lao gì hả? Đập cái chết nha! Mẹ anh nói mà dám hổn hả?

    Quân lườm nó một cái định tung chiêu tiếp nhưng nó đã nhanh chân bỏ chạy...

    - Mệt! Tui thích gì thì tui làm cái đó hà! Chẳng có hèn hạ như con rùa Quân rúc đầu đâu! Mới có chút xíu chuyện nhỏ mà đã..

    Rồi nó quay qua mẹ thằng Quân cười tỉnh rụi:

    - Giờ bác có cấm con yêu ổng con cũng... yêu hà....
    - Thằng nhóc, dám ăn nói với mẹ anh như vậy hả? Quá đáng lắm mà!

    Sau đó cu cậu le lưỡi cười he he:

    - Mà con biết bác đâu có cấm cản phải không bác! Chuyện ba con để tối nay con về "tính sổ" với ổng cho! Giờ tắm mưa thôi!


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:31 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    107.
    =====

    Nhóc Tuấn bỏ mặc hai người lớn đang tính nói tiếp điều gì đó, cởi phăng cái áo, tuột cái quần jean hất bừa xuống sàn và lao vào mưa la hét! Thằng Quân cũng đi vào mưa và đuổi theo. Hai đứa chạy vòng vòng sân la hét um sùm. Mẹ Quân đứng nhìn lắc đầu. Pó tay toàn tập! Vụ này khó xử àh nha! Tụi nó âu ếm kiểu đó thì... mình biết phải làm sao đây! Cản hay là không cản. Cái nào cũng khó! Chả biết có vị phụ huynh nào rơi vào hoàn cảnh oái ăm như bà không nữa? Hãy nói cho bà biết phải làm sao đây? Và.. và liệu giữa chúng nó còn có trò gì nữa không nhỉ? Ôi thôi mệt quá! Không nghĩ nữa. À đài HVT sắp có phim Hàn Quốc rồi, đi coi thôi, không thèm nghĩ nữa.

    Hai thằng dịch vật sau gần cả giờ đồng hồ tắm mưa, chúng quăng trước mắt bà một bịch đầy cá rô đang nhoi ngoi lóp ngóp nhảy. Quân cười nói:

    - Cá-rô-lên đó mẹ, con mẹ giỏi không? Bắt được quá trời!

    Nhóc Tuấn cải lại:

    - Xía, tui bắt thì có, cái mặt ông nhát cáy, cầm con cá còn không dám cầm ở đó mà bắt!

    Quân không thèm cãi, nó nũng nịu mẹ:

    - Kho tiêu ăn đi nha mẹ! Đúng món con ghiền! Giờ để con ra sau hào ngắt mớ đọt rau muống!

    Nói xong nó lại lao vào mưa tiếp. Thằng Tuấn nhảy theo, không quên dặn dò:

    - Chiên xù ăn nước mắm ngon hơn bác ơi! Con không thích ăn kho tiêu! Cha già Quân mắc dịch chờ tui dzới!

    Thật ra nó chỉ muốn chống đối ông Quân thôi. Chứ món nào ăn mà chả được. Bà gom mớ cá đem ra sau đập đầu và chia đôi, một mớ kho tiêu, một mớ chiên xù nước mắm cho hai tên con trai. Mười lăm phút sau cái nhà lại um sùm bởi tiếng la hét cãi nhau ỏm tỏi của hai thằng nhóc. Thiệt là ở nhà thui thủi có mỗi một mình, tự nhiên lâu lâu có tiếng con cái cười giỡn bà cảm thấy ấm lòng làm sao ấy! Bếp lửa lại được phen lên khói. Không biết có phải bà đang mắc tội với ba mẹ thằng Tuấn không nữa... bà thở dài. Thôi thì cũng đành nhắm mắt xuôi tay, để xem con tạo xoay vần tới đâu.

    Thằng Tuấn đang hí hoáy ngắt mấy đọt rau muống cho vào rỗ, trò này làm gì có trên thành phố, ngay cả chuyện bắt con cá-lên cũng trở nên quá lạ lẫm với nó nữa. Tự nhiên trời mưa cái cá rô, cá lóc ở đâu nhảy lên nằm phơi bụng giữa đường đi, chỉ việc chụp bỏ vào bịch. Cứ như trong phim hay trong trò chơi hái nấm ấy! Thế gọi là đi bắt cá-lên đấy!

    Mấy đứa con gái miền quê lem luốc, áo đã sờn vai che miệng cười khúc khích khi thấy một chàng trai bảnh bao đang chăm chú ngắt từng đọt rau, chúng ghẹo chàng:

    - Thò tay em bức cọng ngò, thương anh muốn chết mà giả đò ngó lơ!

    Trời, có mấy vụ hát hò, ngâm thơ này nữa hả? Tuấn nhỏm lưng thẳng dậy, cậu hít hơi ráng nhớ một câu gì đó để đối đáp lại chúng. Ba bốn đứa con gái từ xa cũng hồi hộp chờ cậu trả lời, bất thình lình thằng Quân ở đâu xáp lại gần. Nó nhẹ nhàng... tuột cái quần đùi của nhóc Tuấn xuống rồi bỏ chạy. Đám con gái chả biết trong màn mưa có thấy gì không nữa? Chúng la hét hay cười đùa gì đó mà quay mặt chạy đi. Dù sao nó cũng còn cái.. áo giáp nhỏ mà. Cha chả, thằng cha nội Quân dám chơi mình cú này đau đớn quá! Ông ngon lắm đó!

    - Quân, tui đố ông dám đứng lại đó!

    Chết cha, quên kéo quần lên!

    Một tay cầm rổ rau, một tay nó nó kéo quần lên quyết định tìm ông Quân cho ra mới được.

    Ầm... ầm...

    - Cha già, lạnh quá, mở cửa nhà tắm ra nhanh lên! Bác ơi! Kêu ông Quân mở cửa cho con vô tắm!

    Tuấn la um sùm như heo bị cắt tiết. Thằng Quân sau khi thay quần áo mới chịu mở cửa bước ra nhăn răn cười:

    - Thò tay anh bứt cọng hành.... thương em muốn chết cũng... đành ngó lơ! Ha ha ha!

    Tuấn hậm hực bước vào nhà tắm! Nhưng Quân không ngờ rằng nó đã thủ sẳn sau lưng nguyên một xô nước đá lạnh, sẳn tay nó tát thằng Quân một cái ướt nhem như con chuột lột, lạnh tê tái cõi lòng. Quân la ré lên:

    - Thằng quỷ sống, anh hết đồ rồi đó nha! Chơi gì kỳ vậy! Mới thay đồ xong! Á... mẹ ơi! Lạnh quá! Thằng khỉ, nước đá không có uống mà đem đi giỡn hả?

    Tuấn ló đầu ra cửa cười ngạo nghễ:

    - Hoặc là vô tắm chung hoặc là... đứng ngoài đó chờ nha em iu!
    ...

    Mẹ Quân chỉ khẽ mĩm cười trước những trò tai quái của hai thằng. Mùi tỏi phi thơm nức lỗ mũi, thằng Tuấn trong nhà tắm la vọng ra:

    - Cá chiên xong chưa mà thơm quá vậy bác?

    Tới phiên thằng Quân:

    - Mẹ không kho cá hả? Con giận luôn đó!
    ...

    Lần đầu tiên bữa ăn có thêm một nhân tố mới, ấm cúng làm sao! Bà đã cố ý bỏ thêm mấy miếng lá dứa vào nồi cơm làm cho mùi thơm càng thêm phần hấp dẫn. Cái miệng thằng Tuấn nói chuyện mà nước miếng như muốn rớt ra ngoài.

    - Trời ơi! Bác ác quá, trời mưa mà cho ăn cơm nóng với cá chiên xù nước mắm và rau muống xào tỏi điệu này... nhức cái nách chịu làm sao nổi.

    Quân lấy đũa khỏ lên tay nó:

    - Êh! Cá kho là của anh ai cho gắp hả? Biến!

    Lâu lâu trong bữa ăn lại có tiếng la hét lên:

    - Ông nội nãy không cho tui ăn cá kho sao ông dám gắp con cá chiên hả? Trả lại đây!
    - Xì... con cá này hồi nãy anh bắt chứ bộ! Anh có quyền!
    - Xạo! Ai làm chứng cho ông hả?
    - Mấy con nhỏ con gái hồi nãy đó! Hí hí hí!
    ...

    Đặt chén cơm xuống bàn, mẹ thằng Tuấn khẽ nói:

    - Tuấn này! Chuyện của gia đình con...

    Tuấn đang ngoàm mớ rau muống xào, nó giơ đũa lên, nói bằng một họng đầy rau muống:

    - Dạ con biết rồi! Bác khỏi lo, con không có nghe lời ông già con đâu!

    Mẹ Quân lắc đầu:

    - Như vậy thì không được con àh, con cái thì phải...
    - Dạ... cái nào đúng thì con làm thôi bác ơi! Con làm như vầy hổng chừng mai mốt ba con biết con làm đúng ổng còn cảm ơn hổng hết!

    Nó lại giành nói nữa. Quân dùng đũa gõ vào mỏ nó:

    - Hổn hả thằng kia! Không để cho người lớn dạy hả? Quen thói rồi phải không?

    Tuấn xụ mặt xuống. Mẹ Quân mới tiếp lời:

    - Hay là Tuấn này! Con...
    - Mẹ! Để con nói cho! Bây giờ ăn xong rồi về trển, không được cãi lại lời ba mẹ nữa. Tạm thời nhịn ổng bả đi! Nhưng nhớ đừng.. có chịu cưới con Quyên nha! Ráng sống sao cho tốt, cho ngoan để ổng bả thương, biết đâu ổng bả thay lòng đổi dạ thì sao?

    Tuấn trề môi cả thước:

    - Cái mặt ông nói chuyện cũng nhảy đùng đùng vô họng bác chứ ở đó mà nói tui hả?

    Nói xong, nó dùng đũa gõ vô mỏ thằng Quân lại rồi mới chịu nói tiếp:

    - Ông nghĩ thời buổi này là thời nào mà tu tâm dưỡng tính cái ổng bả thay đổi vậy? Khó lắm! Tui nói rồi chỉ còn cách...

    Tuấn chưa kịp nói ra thì Quân đã trợn mắt ra hiệu cho nó: "Cầm mồm! Cấm ăn nói linh tinh!" Mẹ Quân hỏi:

    - Cách gì hả Tuấn?

    Tuấn lắc đầu:

    - Dạ không có gì!
    - Ăn xong chưa để bác dọn chén nè!

    Quân la lên:

    - Mẹ... kỳ quá! Để con dâu nó dọn chén đi!

    Tuấn ngơ ngác nhìn, Quân dùng đủa gõ đầu nó:

    - Dâu! Con, dọn chén!

    Tuấn đùng đùng đứng dậy:

    - Mở hả kưng? Ai làm dâu nhà này hồi nào?
    - Không làm dâu thì về trển đi! Biến!

    Tuấn le lưỡi:

    - Tui làm rễ đó được không? He he he! Ông là dzợ, ông dọn chén! Tui đi uống nước! Dù sao tui cũng là khách nha!

    Rồi cu cậu ngoe ngoẩy bỏ đi. Thằng Quân bất đắc dĩ không muốn mẹ động tay, động chân nữa phải tức tối đem đống chén ra đằng sau bếp. Nó nói với lên:

    - Thằng quỷ nhỏ? Không dọn chén thì xuống rữa chén nè!

    Tuấn ở nhà trên cười ha hả:

    - Kêu tui là chồng đi tui xuống rữa.

    Đáp lại chỉ là âm thanh của im lặng. He he! Kệ, ngoan cố thì rữa chén một mình đi nha em! Mình đi vòng vòng chơi! Mẹ Quân hoàn toàn á khẩu trước hai thằng con trai. Đúng là đời này nó loạn lên thật rồi. Mọi thứ loạn tới mức mọi rối loạn bổng trở nên bình thường một cách đáng sợ.
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:31 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    108.
    =====

    Bốp!

    - Thằng mất dạy! Mày đi đâu nguyên đêm qua mà giờ này mới về hả?

    Ông Tấn cung một nấm tay thật mạnh vào vai của thằng con trai mình khi thấy nó vừa huých sáo, vừa nhảy cà lửng tửng từ ngoài cửa vào trong khi ông đang muốn điên loạn lên sau cuộc gặp gỡ ở nhà thằng Quân, nó khúm núm lí nhí, thật chả giống nó như bình thường chút nào:

    - Dạ ba tha lỗi cho con!
    - Tha cái gì? Tao hỏi mày đi đâu! Mày trả lời cho tao nghe coi!
    - Dạ ba ơi con lỡ dại! Ba tha lỗi cho con!

    Ông Tấn không còn bình tĩnh nữa:

    - Mày mất trí rồi hả thằng kia! Tao hỏi mày đi đâu mày trả lời cái gì vậy hả?

    Đang co ro, lo sợ bổng nhiên thằng Tuấn giật mình sau câu hỏi của nó, nó mỉm cười nữa chứ, thật là muốn điên lên với con với cái, nó cười:

    - Ủa ba hả ba? Ba khỏe không? Con rót nước cho ba uống nha!

    Ông kéo lỗ tai nó lại, tát một cái thật mạnh:

    - Mày đang giỡn mặt với tao hả? Có phải mày mới ở nhà hai má con thằng khốn đó về không?

    Tuấn ngạc nhiên:

    - Dạ? Thằng khốn nào ba?

    Ông Tấn giật mạnh cái tai cho thằng Tuấn ngã nhào xuống ghế.

    - Mày muốn tao chết vì tức phải không hả thằng bất hiếu kia? Thằng Quân chứ thằng nào!

    Tuấn cười ồ lên một cái:

    - À.... thằng Quân, vậy mà con tưởng ba nói thằng nào! Ủa mà nó sao ba?

    Ông Tấn thấy hình như mình đang làm trò cười cho thằng con trai của mình thì phải, nó điên rồi chăng:

    - Mày đang bị gì vậy hả? Có phải mẹ con nhà đó làm mày lú lẩn rồi phải không? Mày nói coi!

    Tuấn nhào tới chụp tay ba nó lại, giọng thiết tha:

    - Ba ơi, ba đừng nóng nữa mà ba, con làm ba buồn hả ba, tha lỗi con đi ba! Con không dám vậy nữa!

    Ông Tấn không biết mình đang đứng đâu nữa, ranh giới của sự bình thường và bấn loạn.

    - Mày nói gì vậy Tuấn!

    Tuấn hít thở:

    - Dạ, con là Tuấn nè ba, con hoàn toàn bình thường mà ba, ba làm sao vậy?

    Tự nhiên những nỗi điên khùng muốn trút lên thằng con trai bổng nhiên bay đâu mất tiêu thay vào đó là những điều khó hiểu? Ông Tấn thôi không lớn giọng, thay vào đó là sự ngạc nhiên cực độ:

    - Mày biết tao vừa đi đâu về không?
    - Dạ con nghe mẹ nói là ba đi xuống nhà thằng Quân nào đó...
    - Thằng Quân nào đó? Mày đang giỡn mặt với tao àh? Thằng Quân mà vì mê nó mà mày bỏ cha, bỏ mẹ đó!

    Tuấn nhăn mặt:

    - Ba, sao ba lại nói vậy? Con coi ba mẹ là nhất trên đời mà, không có thằng Quân nào ở đây hết!

    Hình như thằng Tuấn nó đang bị điên, ông Tấn rờ trán nó:

    - Mày đừng hòng giả điên gạt tao nha! Tao kêu mày chấm dứt với nó là phải chấm dứt với nó ngay!

    Tuấn quả quyết:

    - Dù con không biết nó là ai nhưng mà nếu ba muốn thì nhất định con sẽ nghe theo lời ba!

    Ông Tấn dù đang rất tức tối nhưng chả biết thằng con mình đang giở trò gì nữa cũng phải... phì cười. Ông cố gắng lấy lại sự nghiêm nghị rồi tiếp:

    - Có thật là mày không có gì với thằng đó không?
    - Dạ thật mà!
    - Sao hôm qua mày nói mày...

    Tuấn liếm môi:

    - Con xin lỗi, hôm qua con nói giỡn!
    - Vậy mày chịu cưới con Quyên phải không?

    Tuấn đau khổ:

    - Chính vì nghĩ mình còn trẻ mà bị ba ép cưới nên hôm qua con đã lỡ dại nói như vậy... chứ con là con muốn ở vậy phụng dưỡng cha mẹ suốt đời!

    Ông Tấn bổng nhiên rơi vào trạng thái hoang mang cực độ. Trời ơi! Mình già cái đầu rồi sao bị con cái nó quay mòng mòng vầy nè? Cái nào là thật, cái nào là ảo. Ông xua tay:

    - Thôi mày biến đi cho tao nhớ!

    Ông ôm đầu, và không quên dặn:

    - Đừng có giả bộ qua mặt tao nha, từ nay tao cấm mày gặp thằng đó!

    Tuấn đứng trên gác le lưỡi nhìn ba cười:

    - Miễn ba đừng bắt con cưới con nhỏ khùng kia thì có cho con cũng hổng thèm gặp thằng cha đó!

    Ông Tấn im lặng. Chả hiểu gì hết! Ôi, phải tìm thuốc an thần uống thôi! Con ông nó muốn trêu ngươi cho ông chết đây mà, ông chả biết, chả tin gì cả, hết thằng Quân quay ông muốn khùng rồi giờ tới thằng con nói loạn nói điên. Ông chỉ còn biết cách trút lên vợ:

    - Bây giờ bà thấy rõ chưa? Con cái nó không thèm coi tui ra gì cả? Nó để cho thằng đó nhục mạ tui như vậy mà bây giờ về nó còn làm cái gì... thật tình tui chả hiểu cái gì nữa.

    Tuấn mỉm cười tui tọt lên gác lén nằm nghe tình hình chiến sự. Chả qua là ở nhà ông Quân vui quá, nó thấy ấm cúng quá nên chỉ muốn hòa bình, không muốn cãi nhau với ai nữa hết. Nó càng giỡn, khiến ba nó càng không hiểu gì hết làm nó thấy... ngộ ngộ. Kệ, chiến thuật bây giờ là chìu ba hết đi, miễn sao hoãn lại cái vụ cưới con khùng Quyên là được!

    Bên nhà dưới giọng bà Tấn trách móc:

    - Ông cái gì cũng nóng nãy, lại đi nghe theo lời xúi bậy của con Quyên đi làm chuyện hồ đồ. Thằng Quân không phải là tay vừa đâu! Nó là đứa ngang bướng nhưng trọng tình nghĩa, nói năng đàng hoàng nhỏ nhẹ không thấy gì? Kiểu như ông hư bột hư đường hết!

    Ông Tấn đập bàn cái rầm:

    - Bà nói gì? Cái mặt tui như vầy mà đi nhỏ nhẹ với cái nhà thấp hèn của thằng đó sao? Bà nói vậy bà có coi tui ra cái gì không hả?

    Bà Tấn khoanh tay trước ngực:

    - Vậy tui chống mắt coi ông làm nha! Chỉ sợ lúc đó thằng con trai vàng của ông nó bỏ nhà theo người ta thì mang nhục đó!
    - Vậy chứ bà làm được gì?

    Bà Tấn cười:

    - Tôi đã thuyết phục được nó rồi, nó hứa sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi. Nhưng tôi tin chắc là với một đứa trọng tình cảm như nó, nó sẽ buông ra để cho thằng Tuấn hạnh phúc. Vậy mà ông lại đi xuống dưới làm mọi thứ rối tung lên!
    - Giờ bà muốn sao? Bà có biết là tình hình công ty bây giờ đang rất rối không hả?
    - Mặc dù đang phân vân chuyện của hai thằng nó nhưng tôi vẫn không đồng ý với việc làm của ông. Tôi không thích con Quyên!

    Ông Tấn há hốc:

    - Cái gì? Chuyện bệnh hoạn đó có gì mà bà phân vân!

    Bà Tấn gật gù:

    - Tôi không biết đó có phải là bệnh hay không nhưng thật sự tôi cảm thấy tụi nó cũng đâu muốn vậy? Tụi nó cũng có những nổi khổ riêng mà đâu phải tự bản thân tụi nó có thể quyết định tất cả đâu. Tôi không biết đây là cái gì, nhưng với tính cách của thằng Quân tôi biết chuyện này không phải do nó đua đòi hay bắt chước gì ai cả...
    - Tới bà nữa rồi đó! Tóm lại là sao? Giờ ý bà muốn gì?
    - Tôi chỉ là không muốn con mình đi trên con đường khó khăn thôi! Có lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài con Quyên! Có lẽ tôi đã có lỗi với thằng Quân và con mình!
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:32 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    109.
    =====

    - Mẹ!

    Tuấn từ trên gác cậu chạy xuống, cậu giãy chân đành đạch:

    - Mẹ, nói vậy mà nghe được đó hả? Con chứ có phải là Thúy Kiều hay Thúy Nga Ba-Ri-Bai-Nai đâu mà mẹ ép duyên như vậy hả? Được rồi! Nếu ba mẹ đã muốn vậy thôi kiếp này con xin lỗi ba mẹ con bất hiếu. Hẹn kiếp sau con đền đáp vậy! Mẹ đã không cho con sống với người con thương thì...

    Tuấn rút trong bụng ra: chai thuốc xịt rầy, cậu giơ cao trước con mắt đang há hốc của ba mẹ. Từ từ bước lên gác. Đóng cửa cầu thang lại và... cười nham nhở.

    Ông Tấn cảm thấy có một cái gì đó nghẹn nghèn nơi cổ họng, một cảm giác khó thở và ân hận cực độ. Bà Tấn nghĩ có lẽ mình đã xỉu. Đôi chân của bà đứng không vững nữa. Lúc bà định ngã quỵ xuống thì một tia sáng lóe lên: "- Thằng Quân!"

    Bà nhào tới cái điện thoại gọi ngay cho thằng Quân:

    - Ông, chạy lên cản thằng Tuấn lại ngay! Vừa lòng ông chưa? Phen này ông giết chết mẹ con tui rồi... Quân... Thằng Quân đâu rồi? Bắt máy nhanh lên coi!

    Quân đang mở máy... coi lại bộ phim yêu thích nhất mà cậu đã xem hơn cả trăm lần: The love of Siam, lúc ấy điện thoại reo: "Quái, điện thoại bàn nhà của nhóc, ai gọi vậy ta?" Quân vừa mở máy thì đập vào tai cậu là âm thanh đinh tai nhức óc phía bên kia đầu dây, tiếng la hét um sùm trộn lẫn nhau:

    - Quân! Quân ơi! Con cứu gia đình cô ngay!
    - Dạ,, cô... có chuyện gì ạh!
    - Quân ơi! Hu hu! Cô chết mất Quân ơi! Thằng Tuấn.. thằng Tuấn, con gọi điện khuyên nó dùm cô ngay! Không là cô chết mất Quân ơi!
    - Dạ cô ơi, cô bình tỉnh nói lại cho con nghe ạh! Thằng Tuấn có cãi lời cô ạh?
    - Quân ơi! Cô chết mất Quân ơi!... hu hu.. cô chết mất...
    - Cô ơi! Có chuyện gì cô nói đi, cô đừng làm con sợ... cô ơi! Cô...

    Bà Tấn lảm nhảm mãi câu đó mà chẳng chịu nói gì cả, ông Tấn chụp điện thoại hét lên:

    - Thằng khốn kia, mày giết chết con tao rồi, tao sẽ liều mạng với mày!

    Nghe tiếng chồng la bà Tấn chợt tỉnh dậy, bà giật ngay cái điện thoại:

    - Ông đưa điện thoại đây! Quân! Giờ này cô biết chỉ có con có thể cứu được nó thôi! Con nói nó đi, cô chấp nhận tất cả, hai đứa muốn sao cũng được, con nói nó đừng nghĩ quẩn, đừng làm chuyện dại dột.. Quân cô van con đó, Quân ơi!

    Quân chợt hiểu ra mọi chuyện, cậu mím môi:

    - Cô ơi, cho con xin lỗi!
    - Quân con giận cô mà con nói vậy phải không? Cô van con mà... con không tin cô sao?
    - Dạ cô ơi, cô bình tỉnh, có phải nhóc Tuấn nó đòi uống thuốc rầy tự tử đúng không ạh?

    Bà Tấn thật sự sốc khi thằng Quân biết trước chuyện này, bà trở nên giận dữ:

    - Trời ơi! Quân ơi! Sao con ác độc vậy, con đã biết như vậy mà sao con lại có thể...
    - Cô... cô... nè, cô bình tỉnh nghe con nói nè... con xin lỗi cô!
    - Cô không muốn nghe! Cô không muốn nghe con nói lời nào nữa, con ác lắm Quân ơi!

    Bà Tấn hét lên trong điện thoại, Quân không có cơ hội nói hết câu, cậu phải la lên để giành quyền được giải thích về phía mình:

    - Cô nghe con nè! Đó là xá xị, thằng khùng đó nó giỡn đó! Cô nghe rõ chưa? Con xin lỗi!

    Quân cúp máy. Bà Tấn vứt cái điện thoại xuống đất. Ông Tấn thở mạnh:

    - Sao, sao, nó có chịu điện kêu thằng Tuấn không? Nó nói gì hả bà?

    Bà Tấn im lặng, đi một nước lên cầu thang, bà cố gắng nói nhỏ nhẹ:

    - Tuấn! Mở chốt cửa ra!

    Tuấn nằm trên gác, giả bộ giãy giụa:

    - Mẹ hứa mẹ không cấm cản tụi con nữa rồi phải không? Mẹ hứa đi, không là con chết đó!

    Giọng bà ngọt, nhẹ hết mức có thể:

    - Mẹ hứa! Con mở chốt cửa ra đi!
    - Thiệt không? Quân tử nhất ngôn àh nha!
    - Quân tử!

    Tuấn vẫn còn hoài nghi:

    - Con có thu âm lại hết rồi đó nha! Con cầm sẳn cái chai trên tay đó, mẹ mà trở mặt là con... ực ực đó nha!
    - Mở chốt cửa đi con!

    Hì hì... xin lỗi mẹ nhé! Hôm nay sao giọng của mẹ mình hiền dịu đến thế nhỉ? Cậu hí hửng cầm cái chai lon ton tới mở cửa.

    Bốp!

    - Thằng mất dạy! Mày đem cha mẹ ra giỡn như vậy đó hả? Kỳ này mày mà bước ra khỏi nhà tao chặt cái chân mày luôn! Muốn chết để báo cha báo mẹ phải không con! Tao cho mày chết để mày vừa lòng!

    Bà Tấn trong cơn thịnh nổ chụp cái chai "thuốc rầy" đập bể tan tành xuống mặt gác, trong khi thằng Tuấn đang bị tát vào mặt tới tấp mà nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

    - Này thì xá xị!
    - Hả? Sao mẹ biết? Ông... Quân?

    Bà Tấn, vừa rớt nước mắt vì mừng, vì tức tối, tiện tay rút cậy xào máng đồ trên gác, lần đầu tiên bà đập hết sức vào nó mà không cần suy nghĩ mình đang đập ở đâu! Chưa bao giờ con cái nó làm cho ông bà nếm nhiều cảm giác tới như vậy!

    Hu hu hu thằng cha già Quân mắc dịch, ông nhớ cái mặt của ông nha! Không chết để tui chết, hết chuyện làm đi phá đám làm bà già bả quất tui muốn mềm xương ra luôn nè! Giờ muốn lếch cũng lếch hổng nổi nữa nè. Cha già ó đâm! Tức muốn điên lên vậy đó! Mẹ bả đã chịu hứa cho hai đứa vậy mà... Tuấn đang nằm trên giường nó rụt rè hỏi mẹ trong khi ánh mắt bà đang còn đằng đằng sát khí:

    - Mẹ... vậy nãy mẹ hứa...
    - Mày còn dám hả họng nói chuyện đó nữa hả?

    BỐP! Đó là câu trả lời chuẩn nhất! Chỉ tội thằng Tuấn, quay cái mặt đỏ chót còn hằn mấy dấu tay, ấm ức lầm bầm quyền rũa thằng Quân vì cái tội chỉ trong phút chút cái kế hoạch hoàn hảo của nó bị phá tan tành như bọt xà phòng. Cái cảm giác vừa chạm tay đến cổng thiên đường bổng nhiên bị rơi tự do và chạm đất. Nó đau ơi là đau! Phen này là hết đường, tương, chao, tàu hủ ,dưa leo luôn. Mà công nhận mẹ nó dữ thiệt! Dữ hơn ba nó nhiều! Nó gật gù tự đồng ý với chính mình!
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:32 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    110.
    =====

    - Tuấn! Tối nay tao sẽ mời gia đình con Quyên qua nhà mình ăn tối đó, mày liệu hồn!

    Tuấn đang nằm chèo queo ở trên ghế salon coi... phim hoạt hình cũng ậm ừ, ập ực:

    - Dạ, nếu chỉ ăn tối thì không sao!

    Ông Tấn nói:

    - Và bàn cả chuyện đám cưới của tụi bây nữa!

    Tuấn bỏ đi lên gác, làu bàu:

    - Cái đó hên xui! Con còn chút xíu mà cưới xin cái gì! Chán ba quá!

    Bà Tấn liếc nó:

    - Vậy cưới thằng Quân cho mày được không?

    Tuấn le lưỡi:

    - Dạ cái đó con chịu liền!

    Rồi nó biến lên gác. Ông Tấn gầm gừ:

    - Bà ở nhà liệu mà coi chừng không cho nó đi đâu đó! Tối nay người ta qua, sẳn tui sẽ...
    - Ông chưa hỏi ý thằng Tuấn mà đã dám...

    Ông Tấn buồn rầu lắc đầu:

    - Không kịp nữa rồi! Chỉ còn trông mong vào tối nay thôi! Tôi mệt quá, tôi đi nằm nghĩ đây! Bà đi chợ nhớ nấu món gì lạ mắt một chút!
    ...

    Ông Tấn điện thoại cho Quyên:

    - Quyên này, chút con qua nhà bác sớm chơi với thằng Tuấn sẳn phụ bác gái nha con, nhà này con bé Tư nó hư lắm, chả biết nấu nướng gì đâu!
    - Con cũng vậy thôi hà bác ơi, con chỉ qua chơi được thôi hà... hì hì hì!
    - Ừh! Qua đi con gái!

    Chả hiểu con bé có điều gì đặc biệt mà mỗi lần nói chuyện với nó mình lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cũng hên nó thương thằng Tuấn, chứ nó mà theo thằng khác chắc ông cũng chết theo nó luôn quá!
    ...

    - Tuấn nè, bộ em qua chơi anh không vui sao?

    Quyên sáp lại gần khi thằng Tuấn đang chăm chú dán mắt lên TiVi. Cậu ậm à ậm ực. Cô ôm lấy một cánh tay của Tuấn dựa đầu vào đó thỏ thẻ:

    - Mình làm lại từ đầu đi nha anh! Chúng mình sẽ có con...

    Tuấn nổi cả da gà, cậu ngồi xích ra con bé một chút, miệng vẫn câm như hến, mắt thì chưa chịu rời khỏi màn hình. Quyên vớ cái remote tắt Tivi cái phực, cô nói lớn:

    - Rượu mời không muốn uống giờ mày muốn uống rượu phạt phải không?

    Tuấn nhìn cô ta thật nhẹ, hình như với cậu, cô ả này không tồn tại trước mặt, nó cứ thay đổi cách xưng hô với cậu xoành xoạch theo cảm hứng. Cô ả toan đứng dậy đi về thì Tuấn kéo tay nó lại, cố rặn ra từng chữ:

    - Ngồi đó chơi!

    Quyên lại mỉm cười:

    - Anh lạnh lùng trông thấy ghét quá hà!

    Tuấn khổ sở nhìn cô ta nói:

    - Cô buông tha cho tôi đi! Chúng ta không hợp mà!
    - Nhưng em cần anh!

    Tuấn mỉa mai:

    - Thằng Kỳ Trương mới hợp với cô đó!
    - Giờ anh muốn sao? Muốn cả nhà anh ra đường ở không? Ba tui đã nói chỉ cần ổng ngâm cái dự án khu Nam Long thêm một thời gian nữa là Vạn Cát Tường của ba anh sẽ dẹp tiệm đó!

    Tuấn bất lực ngồi bệch xuống ghế im lặng, con Quyên tiếp:

    - Nếu anh muốn mọi chuyện chắc ăn thì ngoài chuyện cưới tôi ra anh không còn lựa chọn nào khác đâu!
    - Nhưng tại sao là tôi chứ? Cô giàu có như thế và mặt mày cũng khá xinh đẹp thì có thiếu gì thằng theo cô chứ!
    - Nhưng mà tôi chỉ thích anh thôi!
    ...

    Ba, mẹ con Quyên tới... nó líu ríu chạy theo ba mình và luôn miệng nhắc về cái dự án đang làm khổ ba thằng Tuấn. Bà Tấn kéo tay thằng Tuấn vào một góc và nói:

    - Nếu con thương ba mẹ thì con biết phải làm gì rồi đó!

    Tuấn im lặng đi ra, suốt bữa ăn đó con Quyên tỏ ra rất vui, làm gì nó cũng kè kè theo thằng Tuấn cả. Ông Hùng thấy thế thì tỏ vẻ rất hài lòng vì ít khi nào thấy con gái vui như vậy. Trên bàn ăn ông Tấn miệng cứ tụng kinh, niệm phật mãi, cũng hên thằng con ông bữa nay sao nó trở chứng bổng nhiên ngoan ngoãn một cách khó hiểu, chứ thường bữa muốn kêu nó làm cái gì cũng phải trầy vi tróc vảy chứ chẳng chơi.

    - Tuấn này con chở Quyên đi vòng vòng chơi đi, để ba và chú Hùng đây bàn công việc!

    Thằng Tuấn không muốn buông tha vẫn còn thích ghẹo ba nó:

    - Dạ thôi, con ở nhà, không dám đi đâu! Đi chơi chút về ba la con sao?

    Quyên kéo tay thằng Tuấn:

    - Mình đi đi anh... chú Tấn sao chú không cho anh Tuấn đi chơi vậy?
    - Ờ.. đâu có! Tụi con đi chơi đi!

    Tuấn cười gian manh:

    - Vậy là mai mốt cho con đi chơi thoải mái nha, không có la đó! Còn không thì ở nhà sướng hơn!

    Ông Tấn bàu làu trước thằng con "lợi dụng" của mình:

    - Ừ... thì... đi với Quyên thì muốn đi lúc nào cũng được! Thôi tụi con đi đi! Nói nhiều quá!

    Mẹ Tuấn thì mỉm cười nhìn mẹ Quyên:

    - Chị ra bàn mình ăn trái cây coi phim Hàn Quốc nha! Em đang ghiền cái phim: "Người phụ nữ yếu đuối" trên HVT9 ghê luôn!

    Mẹ Quyên cười ồ lên:

    - Trời! Sao chị giống tui thế! Tui cũng đang theo dõi phim đó hổm rày nè..

    Tuấn hậm hực kéo tay con Quyên đi ra khỏi nhà.

    - Giờ cô muốn đi đâu? Nhanh đi nha, tui còn về ngủ nữa, hôm nay mệt lắm!
    - Anh cứ chạy thẳng hướng này đi! Em biết quán này đã lắm!
    ...

    - Đâu mà xa vậy? Ra sắp ra ngoại thành rồi...
    - Gần tới rồi!

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:32 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    111.
    =====

    Tuấn thầm bực mình trong bụng! Con quỷ này dẫn mình đi đâu mút chỉ cà tha ở đây vậy nè, ác một nổi đó lại là đường về nhà ông Quân mới đau chứ! Làm nó nhớ da diết rồi nè! Thằng cha đó hổng biết có nhớ nó hay không nữa. Vì ổng mà hôm nay nó trân gân tiếp chuyện với con quỷ Quyên khó ưa này đây nè!

    - Xa quá rồi đó! Quay về đi, bộ thành phố không có quán nào sao?
    - Anh không chìu em một chút được sao?
    - Nhưng mà xa quá, cô muốn giở trò gì nữa phải không?

    Tuấn bắt đầu nghi kị và cảm thấy bất an. Quyên hăm dọa:

    - Đi hay không tùy anh!
    - Giờ nói thẳng đi, cô muốn đi đâu?

    Quyên trả lời lạnh lùng trong dứt khoát:

    - Kén!

    Tuấn dừng xe lại, ngoái nhìn cô:

    - Cô muốn gì?
    - Em muốn biết Kén là cái gì!
    - Thằng Kỳ Trương nhúng tay vô đây nữa phải không?
    - Anh không cần biết điều đó!
    - Lại là một sự xếp đặt nữa chứ gì? Trẻ con, nhưng mà tôi có điều kiện!

    Quyên mỉm cười:

    - Điều kiện gì?
    - Nếu cô nói ba cô tiến hành..
    - OK! Chuyện nhỏ, anh không cần nói thêm! Coi như hợp đồng được kí kết!
    - Rồi! Lên đường.

    Ha thằng Kỳ Trương này đúng là hèn thật, nó muốn chơi mình tới cùng đây mà, nhưng mà mấy em ơi, mấy em còn non lắm!

    - Em đứng đây giữ xe nha, anh chạy vô lùm đằng trước... tè cái đã.
    - Dạ!

    Thằng Tuấn đổi sang cách xưng hô ngọt ngào, con Quyên ngoan ngoãn gật đầu.


    - Alô, ông nội đang làm gì đó?
    - Đi chơi chứ làm gì? Hỏi nhảm!

    Quân trả lời giọng tỉnh bơ, thằng Tuấn hờn dỗi:

    - Trong khi tui cực khổ như vầy còn ông lại sung sướng đi chơi vậy hả?
    - Làm gì cực? Không phải đang ăn cơm với gia đình nàng sao? Vụ tự tử sao rồi? Ha ha ha!

    Nghe Quân nhắc tới chuyện đó Tuấn sôi gan lên:

    - Ông đó nha, chờ đi tui tính sổ ông sau! Bây giờ nghe tui nói nè, con quỷ đó nghe lời thằng Kỳ Trương kêu tui chở nó vô kén chơi, tui báo cho ông biết để..

    Quân cười ha hả:

    - Này, đánh giá anh thấp quá nha! Làm như là anh thứ gì không bằng... Mà con đó nó có rước nhóc đi luôn giùm anh còn cảm ơn nữa! Đở khổ thân!
    - Ông nhớ ông nói vậy nha!

    Tuấn cúp máy chạy vội ra xe, cậu thở phào. Vậy là khỏe, Kỳ Trương ơi, phen này mày chẳng ngờ tao đi trước mày một bước rồi nhé! Quân cúp máy, tự nhiên thấy khó chịu trong người ghê, biết là chuyện như vậy có gì đâu mà phải... ghen. Mà cậu cho là mình đâu có ghen! Chỉ hơi chút bực bội và lo sợ mơ hồ gì đó thôi hà. Tự nhiên người yêu của mình mà cặp kè với đứa khác rồi đi vô cái chỗ vừa tối tăm vừa lãng mạn nữa hỏi làm sao mà có thể bình chân như vại được chứ! Quân nằm trên giường mà cứ lăn qua, lăn lại suy nghĩ miên man miết. Hổng lẽ chạy vô trỏng rình coi hai đứa nó làm gì chứ? Nhưng mà... làm vậy chứng tỏ mình không tôn trọng và không tin nhóc trong khi nó đã nói trước với mình như vậy rồi? Mà... lỡ hắn ta giả bộ nói vậy để mình lơ là khỏi canh me nó thì sao chứ? Nhưng mà nó vẫn có thể không báo mình thì mình cũng không biết mà, mình tệ thật, lại cứ nghĩ oan cho nhóc rồi. Nhất định phải tin nhóc thôi. Quân lấy tay bịt hai lỗ tai lại để cho cái tên xấu xa trong đầu mình không còn cơ hội lên tiếng nữa. Nói gì thì nói nhất định mình phải tin tưởng nhóc!
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:33 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    112.
    =====

    - Nè tới rồi đó, ngó cho đã đi rồi về!

    Tuấn bực dọc dừng xe lại và nhảy xuống ngay khi vừa tắt máy. Nó muốn tránh cái vòng tay cứ xà nẹo xà nẹo lấy nó của con Quyên ghê. Mà nó ghét tới đây trong hoàn cảnh này lắm! Kén là một nơi rất đổi thiêng liêng trong lòng nó, nơi có thật nhiều kỉ niệm của nó và ông Quân, nó chỉ muốn mỗi khi nó xuất hiện ở đây thì nhất định phải có ông Quân bên cạnh mới được, chứ đi với người khác trong đây cảm giác nó cô đơn và lạc lỏng cứ vây lấy như thế nào ấy!

    Con Quyên chạy vòng vòng cái kén, múa may la hét nhìn... thấy ghét, nói chung là nó không ưa ai rồi thì nhìn kiểu nào cũng không cách gì ưa được. Tuấn nghĩ chắc thằng quỷ Kỳ Trương cũng đang tìm kèo rủ ông Quân vô đây bắt quả tang tại trận tụi nó chứ gì! Xì! Xưa rồi Bưởi.

    Tuấn ngồi xuống thềm, nhặt một viên đá ném xuống dòng sông, ánh trăng vỡ vụn ra theo sóng nước, đám lục bình dập dờn làm cho mấy con nhái bén nhảy tỏm xuống sông trốn. Gió đêm trong Kén bao giờ cũng rất mạnh và lạnh. Chúng như một đám du côn đang kéo nhau đi đâu đó gây sự khắp nơi và sẳn sàng la hét dữ tợn nếu gặp ai đó cản đường. Tuấn nhớ cái lần đầu tiên vô đây thằng cha nội Quân đè sát nó vào phiến đá cởi dây nịt nó ra mà cứ làm nó tưởng thằng chả sắp... tự nhiên Tuấn mỉm cười và bất chợt thấy con Quyên đang ngồi sát nó tự khi nào...

    - Chừng nào thằng Kỳ Trương với ông Quân vô?

    Tuấn hỏi giọng mỉa mai, con Quyên ngạc nhiên hỏi:

    - Vô đâu anh?
    - Vô đây chứ vô đâu!
    - Vô đây chi?

    Tuấn cười khẩy:

    - Chứ không phải mấy người đang xếp đặt gài cho tui với ông Quân hiểu lầm sao?

    Quyên lắc đầu thơ ngây:

    - Dạ không có đâu anh! Em chỉ là muốn đi với anh tới đâu đó lãng mạn một chút thôi mà! Anh đừng có nghĩ xấu người khác như vậy!

    Tuấn cười khẩy và tỏ ra vẻ không tin tưởng lắm:

    - Thật không? Cô và thằng Kỳ Trương dễ dàng buông tha chúng tôi đến vậy sao? Và chả lẽ cô dễ dàng đồng ý kêu ba cô...
    - Anh đừng nói vậy! Em làm vậy cũng vì anh và em thôi mà, đừng có lôi thằng Kỳ Trương vô đây!

    Tuấn đứng dậy, nó la lên:

    - Cái đó là cô chỉ vì cảm xúc của cô thôi, cô có nghĩ tới tôi không? Có bao giờ cô từng nghĩ tới cảm giác của cái thằng này chưa hả?

    Mắt Quyên rươm rướm nhìn thằng Tuấn:

    - Anh... nói.. sao?
    - Ha, để tôi nói cho cô biết nhé, đã bao nhiêu lần cô đá tôi để đi theo thằng Hoài chó chết kia hả? Đã bao nhiêu lần tôi sẳn sàng tha thứ cho cô? Nhưng cô nên biết cái gì cũng có giới hạn của nó chứ! Trong chuyện này người dứt khoát trước là cô chứ không phải tôi! Sao bây giờ cô quay lại dằn vặt tôi là sao?

    Tuấn cảm thấy cảm xúc của mình đang trào ra, những chuyện của nó và con Quyên xãy ra trước đây bổng nhiên lại hiện về trong tâm trí:

    - Lúc cần thì cô chỉ kêu một tiếng là có thằng này xuất hiện và làm bất cứ điều gì cô muốn ngay, lúc không cần thì cô chửi và đuổi nó như một con chó ghẻ. Mà chắc cô đã từng nghĩ tôi tới với cô vì cái gia tài kếch xù của ông già cô hả? Xin lỗi nha, thằng này không có cần mấy thứ đó đâu. Từ ngày quen với cô thằng này chưa bao giờ xài một xu nào của cô cả...
    - Em xin lỗi!

    Tuấn phun nước bọt xuống đất rồi phán:

    - Mà... giờ chia tay cô rồi tôi mới biết là cô tửng má ơi luôn! Nghĩ sao hồi đó tôi có thể mù quáng dữ vậy chứ!

    Thấy thằng Tuấn bổng nhiên phản ứng dữ tợn quá con Quyên cúi mặt nhìn xuống đầu gối và bắt đầu thút thít khóc.

    - Về được chưa? Nếu cô biết suy nghĩ thì làm ơn hãy buông tha cho tôi thì tôi vẫn còn xem cô là bạn!

    Quyên giãy nãy:

    - Em muốn cưới anh, và em bất chấp tất cả để làm được chuyện đó!
    - Thôi được rồi! Cô điên mất rồi, nói nhiều phí sức! Leo lên xe đi, dù sao cũng cám ơn cô vì đã có tiếng nói với ông già để giúp ba tôi.
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:33 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    113.
    =====

    Mười một giờ rưỡi khuya hôm đó, Quân vẫn còn... chưa ngủ được. Quái quỷ thật, nó nhớ nhóc hay nó đang lo cho nhóc, liệu con Quyên có giở trò gì với nhóc không nhỉ? Mà tại sao mình lại phải cứ tốt lành với cái ông già vốn dĩ đâu có ưa gì mình chứ? Tại sao không kêu nhóc cứ để mặc kệ ba nó đi. Biết đâu nhà nhóc nghèo xuống thì mọi chuyện sẽ dể thở hơn? Lúc đó nó sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giàu ơi là giàu để có thể hất mặt khinh khỉnh nhìn ông già của thằng Tuấn để coi lúc đó bộ mặt ổng khinh thằng nghèo hay khinh thằng đồng tính. Nếu con Quyên là con trai dám ổng cũng ép thằng Tuấn cưới con Quyên luôn quá! Để gọi ghẹo coi hắn với con kia đang như thế nào, hy vọng hắn không vô duyên tới mức chửi con người ta. Cái thằng quỷ: thẳng như ruột ngựa.
    ...

    Gọi mấy cuộc rồi mà sao nó không bắt máy nhỉ? Đây là cuốc thứ tám:

    - Alô, nhóc đang làm gì nãy giờ mà không bắt máy vậy?

    Bên kia đầu dây thằng Tuấn cười nham nhở:

    - Đi khách sạn với em iu chứ làm gì cha nội! Lâu lâu phải tận hưởng một chút chứ!
    - Vậy àh?

    Quân "Vậy àh?" một cách hờ hửng, chắc chắn là nhóc này đang chọc tức nó đây mà, không được giận, nếu giận là mắc bẩy nó đấy! Mà sao trái tim vẫn nhoi nhói thế này! Quân ơi, mày điều khiển cảm xúc tệ thật.

    - Wey! Ông già, sao im re vậy? Ghen hả? Lâu có một lần mà ghen gì cha nội! Với lại ông nói ông cũng muốn nó rước tui đi luôn mà...
    - ...
    - Eh! Giận thiệt hả cha? Tui tính hỏi nãy giờ làm gì gọi tôi mấy cú vậy? Người ta đang làm việc trong khách sạn mà ông gọi sao bắt máy được? Ha ha ha!

    Quân nghiến răng:

    - Có vậy nữa àh? Vậy vui vẻ nha!

    Nó cúp máy, nước mắt muốn rớt ra dù đang từ trạng thái cho là nhóc đang đùa giỡn chuyển sang hoang mang cực độ là biết đâu điều đó có thiệt thì sao? Không có lửa làm sao có khói, trong đầu tên nhóc đó phải suy nghĩ gì hắn mới nói vậy chứ? Với lại... nó trước đây mê con gái mà, mình chỉ là thằng con trai thì làm sao so sánh được? Vú mình đâu có to, đít mình đâu có bự? Vừa nghĩ vừa muốn khóc lại phải chợt phì cười vì cái ví von quá ư tục tĩu và thô bỉ của mình. Thôi thì nhóc đối với mình như vậy là quá đủ rồi. Cho nhiêu hưởng nhiêu đi!

    Nhưng mà nói gì nói vẫn tức anh ách không chịu được. Thà không phải là của mình, mình theo đuổi thì được một chút, mừng một chút, có miếng nào, xơi miếng ngay đó. Đằng này đã từng là của mình trọn vẹn mà đem đi chia sớt thì không có gì tức bằng.

    Quân tức tối điện thoại lại lần nữa, thằng Tuấn vẫn đang cười nhạo báng nó, sao cái tiếng cười đó hôm nay thấy ghét dữ thần vầy nè trời:

    - Gì nữa đó ông nội! Tự nhiên cúp máy cái điện lại là sao?

    Quân hờ hững hỏi, tự nhiên thấy khoảng cách của hai đứa trở nên quá xa:

    - Đang ở đâu đó!
    - Khách sạn chứ đâu cha! Chứ ông nghĩ con nhỏ đó bắt tui dẫn đi chơi thì có thể đi đâu được chứ?
    - Sao nói đi vô kén!
    - Về nãy giờ rồi! Không lẽ vô kén rồi cái xong phim sao? Phải có tiết mục gì đó hấp dẫn nữa chứ phải không em iu?

    Quái đản thật. Trong khi thằng Tuấn lòng vui phơi phới như mở hội thằng Quân lại chuyển sang điên tiết lên từ khi nào cũng chả hay nữa. Ban đầu tính điện thoại ghẹo hai đứa nó vì Quân biết tính khí thằng Tuấn rất cộc cằn, không ưa ai là nó chửi ra mặt, nhưng điện hoài không được nó đâm ra lo lắng, bây giờ điện được tự nhiên lại thấy thằng nhóc đó vui vẻ là sao? Quân nghĩ ít ra phải nghe nhóc đó lầm bầm quyền rủa con Quyên mới phải chứ. Mà thật ra Quân rất mong mình được nghe những tiếng như vậy, tự nhiên không được nghe nó lại đâm ra bực mình. Đã thế cách ăn nói của thằng nhóc càng khiến nó muốn xịt khói đầu.

    Quân cúp máy, miên man suy nghĩ, cứ muốn cho là nhóc đang giỡn với mình nhưng mà sao suy nghĩ lại không đồng ý rằng nhóc đang giỡn vầy nè. Tự nhiên nghĩ tới cảnh hai đứa đó tung tăng nắm tay nhau vô khách sạn là nước mắt của Quân ứa ra. Nó leo lên giường úp đầu lên gối và tấm tức khóc. Khóc một cách vô lý hết sức. Khóc vì sợ rằng có khi nào nó mất nhóc không? Lẽ ra không nên tài khôn ra vẻ anh hùng kêu nhóc về nhà nhượng bộ với ông bà già một bước làm chi để bây giờ nằm khóc một mình như vầy nè. Ngu thật!
    ...

    Mười hai giờ đúng. Có tiếng lục đục ngoài sân? Hình như là tiếng bước chân của ai đó thì phải, hay do mình tưởng tượng? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Quân vẫn lười biếng lếch dậy. Mà nếu có gì thì chó đã sủa.

    Tiếng động rõ dần, có cả tiếng thở và tiếng... dắt xe. Quân chưa cần ngồi dậy thì nhà bên kia mẹ đã bắt đèn sáng và lọ mọ bước ra, giọng mẹ cậu vọng ra như muốn lấn át màn đêm và nổi lo sợ... ăm trộm. Quái thật chó không sủa:

    - Đứa nào đó bây?

    Đáp lại là sự im lặng. Lạ lẫm hơn và mẹ nó cũng im bặt sau câu hỏi đó. Quân nằm im đó. Mắt nó bắt đầu mở thao láo. Tim đập nhanh hơn, não hoạt động nhiều hơn. Tự nhiên mấy bộ phim hành động... ám sát người ta dã man trong thầm lặng lại hiện diễn ra trong đầu nó. Có khi nào? Nó ngồi bật dậy, định chạy qua bên nhà kia xem có chuyện gì...

    Một bóng đen nhào tới và chụp lấy nó: Thằng nhóc Tuấn. Nó cười ha hả. Trong bóng đêm nụ cười khoe răng trắng muốt của nó làm tim Quân như muốn ngừng đập một phần vì hết hồn một phần vì xúc động.

    Nó bám riết lấy Quân, trong khi đó Quân giận dỗi nằm xuống quay lưng lại với nó, chui đầu vào gối, giọng cậu giận dỗi:

    - Khùng hay sao mà giờ này còn mò xuống đây! Biết mấy giờ chưa?

    Tuấn rúc đầu vào lưng của Quân hôn lấy hôn để. Nó cười rúc rích thật đáng ghét! Quân vẫn chưa chịu buông tha, còn muốn đay nghiến nó:

    - Nói ở khách sạn với ai đó mà... về đây chi vậy?

    Tuấn cười:

    - Ở khách sạn ngàn sao với em này phê hơn!
    - Phê cái đầu nhóc áh! Về trển với con Quyên đi! Ai mà cần!

    Tuấn vẫn chưa hết cười, nó càng cười càng làm Quân điên hơn:

    - Về thiệt là đừng có khóc nha! Tui thấy có thằng đang khóc vì ghen kìa... lêu lêu! Cái miệng nói hay lắm!
    - Xí... ai mà thèm khóc!

    Tuấn vẫn chưa thôi chọc tức:

    - Giống con gái quá ba ơi! Vậy làm vợ tui được rồi đó!

    Quân tức khí quay qua:

    - Cái gì! Ai thèm làm vợ... mày!

    Tuấn nghiêm mặt lại:

    - Êh! Êh.. xưng hô với chồng như vậy hả? Hổn hả?

    Tuấn tát yêu vô mặt thằng Quân một cái muốn nổi đom đóm. Thằng Quân quê độ chống chế:

    - Ai làm chồng hả? Đừng có mơ!

    Tuấn xiết Quân thật chặt vào lòng, nó cắn thật mạnh sau ót thằng Quân và trách móc:

    - Mẹ bà ở nhà nằm không rồi đi nghĩ bậy bạ còn nói nữa hả? Sao ông không giỏi mà đứng ra đi chơi với con quỷ đó đi! Chính miệng ông kêu giờ quay qua giận ngược là sao? May là sợ ông ghen tui có điện về báo trước đó nha! Lúc nào cũng chỉ có cái miệng!

    Quân chống đối yếu ớt, nó quê độ quá xá:

    - Cái gì? Mặt anh mà thèm ghen hả?

    Nghe thằng Tuấn kêu con Quyên là "con quỷ" thì niềm vui của Quân tự nhiên mới chịu vỡ òa ra, nói thẹn thùng tự cười một mình nên.... đầu óc nhẹ hẫng. Tay chân thư thái.

    - Á.. cái gì vậy nhóc?
    - Còn hỏi cái gì nữa hả? Ông nghĩ sao tui từ nhà trển chở con kia xuống kén rồi chở nó về trển lại sau đó mới quành ngược xuống đây! Đâu có cái gì khơi khơi vậy chứ bạn!

    Tên nhóc ấy trở mặt rồi. Giọng cười hắn sao mà gian manh quá. Quân im lặng, hic hic bao giờ tên nhóc này cũng như một con hổ đói tham lam cả. Hắn bắt đầu... chiến dịch khám phá cơ thể Quân. Không biết đây là lần thứ mấy trong những lần hiếm hoi mà chúng ta không nghe tiếng phản đối của thằng Quân (phản đối miệng thôi hà!). Chưa bao giờ nhóc làm Quân hạnh phúc đến như thế cả! Có lẽ nhóc vẫn là làm vậy thôi, nhưng khác đi là do tâm trạng của Quân ấy. Niềm vui tìm lại được điều mà mình tưởng như đánh mất, kèm theo niềm vui cơ thể được thoát ra khiến Quân mình như yêu nhóc nhiều hơn, nhiều hơn thật nhiều, dù rắng vốn dĩ nó đã rất nhiều. Lần đầu tiên Quân bắt đầu thấy kích thích, tò mò và hưng phấn cực độ, đêm nay cậu muốn chính mình khám cơ thể nhóc. Vì nhóc là của mình mà, nhóc phải là của mình và chỉ có thể là của mình mà thôi nhóc yêu ơi!

    Tuấn quằn người lên hạnh phúc khi thấy Quân hôm nay tự giác, nó mỉm cười:

    - Hôm nay ông làm sao vậy?

    Đáp lại Quân nhẹ nhàng khóa môi nhóc, đó là món mà Quân thích nhất! Vì cậu luôn mù quáng tin rằng: "Một ai đó đồng ý cho bạn hôn môi thì người đó mới thật lòng yêu bạn!" Nhiều lần nó muốn mở mắt ra xem mỗi lần nhóc hôn nó có mở mắt không vì cũng nghe là người ta nói rằng khi hôn nhau mà mở mắt sẽ không thật lòng. Nhưng hôn nhau chưa quá mười giấy thì Quân đã tối tăm mặt mũi vì phê rồi, nó quên mất là mình phải canh xem nhóc có mở mắt hay không. Có lẽ vì khi hôn nhau: nó đã hôn thật lòng bằng cả trái tim của mình.


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:33 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    114.
    =====

    Ha ha vậy là tình hình đang diễn ra khá thuận lợi thì phải, mình đánh vô ba nó là đúng hướng rồi, thật không ngờ thằng Tuấn lại có thể dể dàng bị khuất phục đến như vậy dù chỉ là mới trong chiêu đầu tiên. Chắc con Quyên giờ này đang ngất ngây hạnh phúc rồi nên mới không thèm điện thoại báo cáo gì cho mình hết nè chứ nếu không chắc đã điện thoại bù lu bù loa với mình rồi quá! Giờ thì tới lượt mình ra tay thôi. Cứ nghĩ là gặp phải đối thủ không hà, cứ tưởng là bị chống trả quyết liệt lắm chứ ai dè tình hình im ắng như vầy thì kể ra cũng chán! Nghe tin đồn là thằng Quân phen này cuốn gói về quê ở luôn thì đúng là thuận lợi cho mình quá rồi! Người ta đã nói là: "Nhất cự ky, nhì tốc độ." mà lị. Cự ly thì mình đã ô-cơ (OK) rồi, bây giờ chỉ việc tăng tốc và về đích mà không cần chướng ngại vật nào hết. Khỏe quá!

    Kỳ Trương vừa huých sáo vừa ngó nghinh ngó ngông cho xe quẹo vào cái hẻm nhỏ quen thuộc. Nó dựng xe tuốt ở đầu ngỏ và lơn tơn đi vào nhà thằng Quân. Theo như nó được biết thì thằng Quân hay ngủ ở căn chòi lá sát bên nhà thì phải, nó mỉm cười, tay cầm theo hai hộp cơm tấm mới mua ngoài chợ, hắn ta ló đầu vào cửa vì tin chắc giờ này thằng kia chưa có dậy...

    Hai hộp cơm rớt xuống đất! Kỳ Trương thấy mắt mình hoa lên, nó run bần bật và quay đi. Nó leo lên xe như bị ma đuổi. Chỉ tội cho cái mặt nạ của xe bị dzọng lên đó không tiếc tay.

    - Quyên! Hổm rày em làm sao rồi? Tại sao tình hình tồi tệ như vậy mà em không điện thoại báo cho anh biết tiếng nào vậy hả?

    Quyên ngơ ngác:

    - Anh nói gì vậy? Tình hình gì tồi tệ? Mọi việc đã đang diển ra suôn sẽ mà...

    Sau đó nàng còn hạnh phúc khoe:

    - Hôm qua hai gia đình ăn tối với nhau rất vui vẻ nữa, ảnh còn chở em vô kén chơi nữa!

    Kỳ Trương điên tiết lên:

    - Cái gì? Đã cô kén chơi hôm qua rồi àh? Sao em không điện báo cho anh biết? Trời ơi, em làm hư bột hư đường hết rồi...

    Quyên im lặng một lúc rồi nói:

    - Em thích vô đó chơi với ảnh cho lãng mạn thôi! Báo anh mắc công anh làm rùm lên hai đứa lại mất vui! Em...

    Kỳ Trương tức tối gầm lên:

    - Trời ơi! Giờ này mà em còn mộng mơ với lãng mạn, em phải xác định việc trước mắt là phải tách hai thằng đó ra trước, sau đó tha hồ mà hưởng thụ lãng mạn, em làm việc không dứt khoát là em mất nó chắc. Thế mà anh tưởng em đang vui vẻ với nó, thiệt tức chết đi được!

    Quyên chưng hửng:

    - Ủa vậy đó hả, cho xin lỗi nha, em đâu có biết đâu! Vậy bây giờ phải làm sao? Chứ em thấy đuối quá hà, anh tính sao cho nhanh gọn đi, em chờ không nổi nữa đâu!

    Kỳ Trương quê phắt vụ việc hiện tại, nó chán nản hỏi thêm:

    - Vậy cái thuốc anh đưa em có cho nó uống chưa?

    Quyên hí hửng trả lời, nó hy vọng mình cũng lập được một tí công trạng:

    - Dạ có, em pha vô ly nước cho ảnh uống rồi! Mà thuốc đó là thuốc gì vậy anh?

    Kỳ Trương cười nham hiểm:

    - Sao? Cảm giác của em sao?

    Quyên ngạc nhiên:

    - Sao là sao anh? Anh nói em không hiểu?

    Kỳ Trương mới khà khà cười trả lời, mãi nói chuyện mà nó dường như quên mất điều mình mới vừa chứng kiến:

    - Ý anh nói là em thấy tác dụng của thuốc đó sao?
    - Anh nói gì kỳ vậy? Em đưa ảnh uống sao em biết tác dụng của thuốc đó?

    Tới phiên thằng Kỳ Trương ngạc nhiên:

    - Ủa chứ nó uống thuốc xong em không thấy nó phản ứng gì khác lạ hả? Nó nóng hừng hực lên hay gì đó không?

    Quyên gật đầu:

    - Dạ có, đúng rồi, uống xong ảnh bực bội cái đuổi em về...

    Kỳ Trương hoảng hồn:

    - Đuổi về là sao? Sao không ráng bám theo nó? Mà cho nó uống khi nào?

    Quyên vô tư:

    - Thấy ổng cộc cằn quá ai mà dám níu kéo, em mới đưa ổng uống hồi tối này nè, sau khi đi kén về, mời ổng uống rồi... chia tay? Mà thuốc đó là thuốc gì vậy anh?

    Kỳ Trương hét lên:

    - Trời ơi! Uống hồi tối này hả? Uống xong rồi em với nó chia tay? Có thật không vậy hả?

    Nghe tiếng thằng Kỳ Trương chát chúa trong điện thoại con Quyên cũng hoảng hồn:

    - Chuyện gì mà anh làm dữ vậy? Có chuyện gì àh?

    Thằng Kỳ Trương muốn khóc tiếng tàu luôn:

    - Trời ơi, cô hại chết hai đứa chúng ta rồi.... cô biết giờ này thằng Tuấn đang ở đâu không?

    Nó thay đổi cách xưng hô với con Quyên và hình ảnh nó vừa thấy trong nhà thằng Quân lại đập vào mắt nó với những liên tưởng khủng khiếp hơn.

    - Anh nói gì? Em không hiểu gì cả?
    - Thằng Tuấn đang ngủ với thằng Quân ở dưới quê đây nè! Cái thuốc đó là thuốc kích dục cực mạnh tôi gởi người ta mua ở Thái Lan về đó! Tôi đã dặn là khi nào đi chung với nó thì đưa cho nó uống! Trời ơi! Má ơi! Chưa từng thấy ai hậu đậu như cô cả... Tôi vừa mới thấy hai thằng đó đang quấn xà nẹo với nhau như hai con rắn trong nhà kìa, thì ra trong đó có cả sự tiếp tay của cô nữa... cô xuống đây mà coi liền đi!
    - Ảnh... ảnh đã làm gì chứ?

    Kỳ Trương cười khẩy:

    - Làm gì? Cô chịu khó suy nghĩ thử coi nó đã làm gì sau khi uống thuốc đó! Thôi không nói nữa, bây giờ cô làm ơn đừng có tự ý làm cái gì nữa hết nếu không muốn mọi thứ banh chành như tô bánh canh. Làm ơn làm cái gì cũng phải suy nghĩ và chịu khó nghe theo hướng dẫn của tôi. Thiệt là tức muốn lộn gan trên đầu luôn.

    Quyên sụt sụt:

    - Em đâu có biết đâu, ai kêu anh không nói đó là thuốc gì chi, em tưởng là thuốc ngủ giống lần trước rồi... nên em...
    - Thôi bỏ qua đi, giờ tui rõ đẳng cấp của cô rồi, tui đã dặn đi dặn lại là chừng nào đi chơi với nó thì tìm cách đưa nó uống, không lẽ uống thuốc ngủ để cho nó ngủ rồi... mà thôi! Giờ cô chịu khó nghe kĩ lời tôi đây nè...

    Trời ơi, loại thuốc đó mà thằng Tuấn uống vô tối hôm qua không biết là giữa hai đứa nó có chuyện gì xãy ra không nhỉ? Khá lắm Tuấn, coi như mày hên đi, nhưng không thể nào hên hoài đâu! Mày làm cái gì được với nó tao cũng sẽ phải có được cái đó. Hãy chờ xem! Mới chỉ làm bước khởi động thôi! Xem ra mình đã khinh thường đối thủ, đúng là sai lầm thật rồi! Phải cẩn thận hơn với thằng này mới được. Tuấn! Hãy đợi đấy!
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:34 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    115.
    =====

    Quân mắt nhắm, mắt mở cốc đầu thằng Tuấn:

    - Nhóc đó nha! Hôm qua quậy khủng khiếp, anh mệt quá nè, gượng dậy không nổi luôn rồi nè, bắt đền đó!

    Tuấn mắt còn nhắm, cái tay còn vọc phá lè nhè nói như người say:

    - Không biết nữa, nhưng mà tui thấy... thương ông quá hay sao mà... nó sao sao áh, khó tả cảm giác đó ghê! Hay là giờ ông... "ấy" tui nữa đi!

    Quân đá nó ra:

    - Dẹp đi, như vậy còn chưa đủ hả. Mẹ qua thấy bây giờ! Dậy đánh răng, rữa mặt kìa!

    Tuấn ngáp dài:

    - Khó chịu quá hà... tui...
    - Tui con khỉ, có giỏi thì nằm ở ngủ đi! Anh đi chơi!

    Vừa nói Quân vừa... kéo quần lên và nhảy xuống giường. Nó thấy hai hộp cơm nằm lăn lốc ngay cửa. Nó làu bàu:

    - Mẹ này kỳ cục ghê! Hết chỗ để đi quăng đồ xuống đất! Nhóc, dậy chưa? Mẹ mua đồ ăn sáng sẳn kìa.Dậy trễ anh ăn hết ráng chịu.

    Hai thằng con trai sau khi làm vệ sinh buổi sáng, quất hai hộp cơm sườn bì chả ốp la thì... leo lên võng nằm giỡn tiếp. Mẹ thằng Quân cũng vừa lọ mọ chạy xe đạp về, gặp mẹ nó hỏi:

    - Mẹ đi đâu mà tự nhiên cơm không để trên bàn mà quăng xuống đất vậy?

    Trái lại, mẹ thằng Quân mới là người ngạc nhiên:

    - Cơm gì? Ai quăng xuống đất hồi sao?
    - Thì hộp cơm mẹ mua cho con với nhóc?
    - Tao mua hồi nào? Tao mới đi chợ về mà, mà tao cũng có mua đồ ăn sáng cho tụi bây đâu? Thường tụi bây dậy rồi đi ăn không mà, ai biết hai đứa dậy lúc nào mà mua, để nó nguội lạnh hết sao?

    Tới phiên thằng Quân và thằng Tuấn ngạc nhiên:

    - Ủa, vậy ai bỏ hai hộp cơm xuống đất vậy trời... còn nóng hổi nữa mà... không lẽ ma?

    Tuấn vỗ vai Quân một cái:

    - Đừng có hù nha cha nội! Tui không thích ma chút nào hết à nha!

    Quân phẩy tay:

    - Ơi! Thôi kệ! Coi như trên trời rơi xuống đi!
    - Nhưng mà ai mới được chứ?
    - Lo gì, trước sau cũng có người lên tiếng hà! Lo chi cho nó hao mòn cái Long Thể! Chuyện không đâu! Ủa mà nhóc hôm nay không đi làm sao?

    Tuấn trề môi:

    - Ông già cho tui nghỉ làm luôn òi, ổng nói quen con Quyên là đủ rồi, khỏi cần làm. Ổng cho tiền xài thoải mái! Kệ vậy còn sướng! Đở thức khuya dậy sớm, cực chết bà.
    - Hay quá ha, vậy lên đi chơi với nó đi!
    - Quân này, qua biểu!

    Tự nhiên mẹ nó ra vẻ mặt hình sự ngoắc tay kêu nó chạy qua làm nó cũng... run run. Thằng Tuấn cũng tò mò không kém. Tới sau bếp mẹ nó bắt đầu cự nự:

    - Mày đó nha, tao coi thấy không có được chút nào đó nha!

    Quân càu nhàu:

    - Chuyện gì nữa mmmmmmẹ...

    Nó kéo dài chữ "mẹ" ra như nhỏng nhẽo, mẹ nó giọng vẫn chưa bớt vẻ nghiêm trọng:

    - Hai đứa bây ngủ chung sáng tao qua thấy.... thiệt là khó coi!

    Quân chau mày:

    - Cái gì mà khó coi?
    - Tụi bây tự biết đi! Con trai với con trai ai đời lại...

    Quân cằn nhằn:

    - Trời ơi! Người ta yêu nhau thì thế đó mẹ ơi! Mẹ... lạc hậu quá hà!
    - Nhưng mà tao coi hổng có được, thà con trai với con gái!

    Quân cười:

    - Cái đó khác, tụi con khác mẹ! Chứ bộ mẹ tưởng chỉ là hai thằng thích nhau khơi khơi rồi nắm tay nhau tung tăng, dung dăng dung dẻ đi tới cùng trời cuối đất chắc? Cũng phải có âu ếm, gần gũi này nọ chứ mẹ! Tình yêu phải gắn liền với...

    Mẹ Quân vẫn nhất quyết:

    - Mà tao thấy con trai ngủ ôm nhau rồi cái tay thằng Tuấn nó... làm vậy giữa thanh thiên bạch nhật là tao coi hổng có được...

    Quân thở phào, tưởng bả thấy cái gì ớn ăn hơn nữa ai dè:

    - Trời ơi! Cái tật nó vậy đó mẹ chứ không có gì hết áh!

    Mẹ Quân vẫn còn muốn giằng cò:

    - Phải chi là vợ chồng cưới nhau rồi thì làm gì cũng coi được đằng này...

    Quân ôm bụng nắc nẻ, ghẹo mẹ:

    - Tụi con sao cưới được, mà cũng coi như là cưới rồi đó mẹ! Hay hôm nay mình làm đám cưới đi nha mẹ! Mẹ cho con trai mình của hồi môn gì?
    - Tổ cha mày chứ đám cưới!

    Quân ôm chầm lấy mẹ, hôn bà một cái rồi chạy biến đi mất cùng với nhóc Tuấn. Mẹ ơi! Tất cả đều là bình thường mà mẹ, là nhu cầu tự nhiên của tụi con mà chứ bộ mẹ tưởng... mà tụi con cũng chưa có làm gì dữ dằn nữa đó nha tức là cũng có nhiều chuyện ghê gớm hơn nữa đó. Con của mẹ dù sao cũng còn nhỏ mà phải không mẹ. Từ từ rồi tập!
    ....

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:34 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    116.
    =====

    Tuấn và Quân liều mạng hai thằng bỏ xe lại trên kén, quần áo điện thoại cũng vứt ở đó luôn chúng nhờ con lớp trưởng mượn một chiếc xuồng ba lá nhỏ của một người quen trong xóm và con dao phai tung tăng leo lên đó đi dọc dòng sông đốn dừa nước. Quân mặc dù cũng là dân quê chính gốc nhưng cậu là dân ở chợ, không phải trong đồng nên không biết cách chèo xuồng nên làm nó cứ quay mòng mòng khiến thằng Tuấn cười nghiêng ngã:

    - Cha già ơi! Biết thì bơi không biết thì để tui, đừng có tài khôn nha!

    Trán thằng Quân đã lấm tấm mồ hôi lúc thì nó đặt cây chèo bên này mạn xuồng, lúc thì đó đặt cây chèo bên kia, lúc thì anh chự chạy lên đầu này của mũi xuồng, lúc thì cắm đầu đổi vị trí trông cứ như con lật đật, mà chiếc xuồng chỉ mới trôi đi được có đoạn nhỏ, không chừng toàn là nhờ sức nước. Thằng Tuấn thả chân xuống dòng sông quẩy quẩy vọc nước, nó thích chí cứ... reo lên sĩ nhục hoài làm thằng Quân điên tiết quăng cây xào cái ùm lên xuồng hét:

    - Đó có giỏi thì bơi đi ở đó mà nói cái miệng hay lắm!
    - Để tui cho, coi mà học hỏi kinh nghiệm nha em!

    Tới phiên thằng Tuấn thì tình hình chẳng sáng sủa hơn gì mấy. Chiếc xuống cứ cứng đầu thích xoay vòng trêu gan hai thằng chơi vậy đó! Thằng Tuấn nhe răng ra cười:

    - Tui có cách rồi! Cứ để nó trôi theo dòng vậy đi! Chừng nào nước ròng thì nó... trôi về tới kén chứ gì! Ha ha ha! Bơi chi cho mệt!
    - Xì vậy cũng nói!

    Mà quả thật là nhờ dòng nước nên chiếc xuống có vẻ trôi đi nhanh hơn cả khi người ta cầm lái nữa... Tuấn bỏ cây dầm chèo xuống xuồng nó cười hì hì:

    - Giờ mình chơi trò chơi đi!

    Quân đề phòng hỏi:

    - Trò gì nữa?
    - Mình... hôn nhau đi ha!

    Quân gạt phắt:

    - Khùng hả? Người ta hai bên bờ sông thấy sao?
    - Kệ! Giờ tui muốn hung! Mình nằm sấp xuống ai mà thấy! He he!
    - Nhóc bữa nay lạ ghê nha! Xung dữ!

    Tuấn nằm đè lên người Quân và họ bắt đầu hôn nhau. Hai thằng bất biết trời đất. Chiếc thuyền lững lờ trôi theo con nước. Từ trên bờ đất nhìn ngang thì cứ tưởng là chiếc thuyền đang trôi hoang không có người. Cả hai đang say sưa "hành sự" (chỉ là hôn nhau thôi nhé, đừng có tưởng... bậy!) thì chiếc thuyền trôi va vào một... ngôi nhà nhỏ. Quân hét lên, xô thằng Tuấn ra, nó chụp cây chèo đẩy mạnh chiếc xuống ra khỏi nơi đó, Tuấn ngạc nhiên:

    - Cái đó là cái gì mà ông hết hồn vậy? Có người trong đó àh?

    Quân lắc đầu:

    - Không phải! Kinh dị lắm!
    - Cái gì mà kinh dị? Nói tui nghe coi!

    Quân phun nước bọt phèo phèo cười trả lời:

    - Nhóc biết "ngôi nhà nhỏ trên đồng bằng sông Cửu Long" không?
    - Không! Đó là cái gì?

    Quân cười:

    - Vô google search đi! Anh không nói đâu!
    - Mệt ông quá! Nói đi mà...
    - Không là không!
    - Không nói cho tui nghe vậy... hung tiếp nha!
    - Thôi chán lắm! Sắp vô tới vườn dừa nước rồi kìa, cầm dao lên sẳn sàng đi!
    ...

    Tuấn nằm dài trên đùi thằng Quân và nhìn mây trôi. Nó hỏi vu vơ:

    - Phải chi giờ này là ban đêm nhỉ?
    - Để làm chi hả nhóc?
    - Ngắm sao! Tôi từng ước mơ là sau này sẽ ngồi trên xuồng như thế này nè vào ban đêm ấy và ngước nhìn lên trời đếm sao với người yêu...
    - Lãng mạn quá ta!
    - Ừh... mà lúc đó tôi nghĩ người yêu tôi là đứa con gái cơ! Ai dè...

    Quân dứng dậy làm đầu thằng nhỏ rơi xuống gầm xuồng cái cốp:

    - Ai dè sao hả? Về kiếm con Quyên mà đi xuồng đêm với nó!

    Tuấn ngồi dậy xoa xoa cái đầu nhăn nhó:

    - Ông sao... ghen lãng quẻ quá hà? Đang tình tứ cái tự nhiên...
    - Mệt! Đi xuồng tối Hà Bá nó rút giò cho mà biết!
    - Ghê vậy?
    - Trời ơi, giữa sông nước đừng có giỡn nha, linh thiêng lắm đó! Ma Da đầy...
    - Ghê quá!
    ...

    Xuồng trôi qua một bên bờ là đồng ruộng xanh rì như một đại dương đang gợn sóng hay một chiếc thảm thần thoại xứ Ba Tư to lớn đang phấp phới nghiêng mình lướt gió.

    - Cảnh dưới quê đẹp quá ông ha! Sau này mình đi làm có tiền sẽ dọn về đây sống nha! Tui không thích sống trên thành phố nữa...

    Quân hôn lên ót nhóc cười hỏi:

    - Sao vậy?
    - Hồi đó tui cứ nghĩ dưới quê heo hút, nhàm chán, thiếu thốn phương tiện giải trí, ăn chơi tùm lum... giờ mới biết được là có những cái không bao giờ tìm thấy ở thành phố. Tự nhiên thấy hồn mình thanh thản ghê!

    Rồi Tuấn nhổm dậy:

    - Êh ông tui để ý nha, nãy giờ dọc sông này tui thấy nó mấy cái cây lạ ghê áh, đó đó.. cây đó là cây gì vậy?

    - Àh.. cây bần đó nhóc! Kìa, thấy trái của nó hôn? Chấm muối ăn phê lắm, trái chín thì thơm thơm mà chua lè hà, ăn vô là tê cả đầu lưỡi luôn. Trong khi trái còn sống thì chát ngầm.
    - Chút mình hái vài trái ăn thử nha! Bông đó đẹp quá ông ha!
    - Mùa này chắc không có trái chín đâu! Ấy da... nhóc làm gì vậy?

    Thằng Tuấn đang nằm gối đầu lên đùi thằng Quân mơ màng nghe tả cảnh, bổng nhiên nó nổi hứng sảng. Nó xoay người qua... tuột cái quần lót của thằng Quân xuống và...

    - Thôi mà không có giỡn nữa nha!
    -...
    - Người ta thấy sao? Nhóc, buông ra... coi, sao mà lì quá... chẳng có tác dụng gì đâu, buông ra đi mà...

    Tuấn ngốc đầu dậy:

    - Kệ! Ở chỗ này làm gì có ai? Mà có ai làm nó mới... hứng!
    - Thôi mà, không còn gì nữa đâu mà... nhóc đã.. buông ra đi!

    Quân biết là có nói gì cũng vô ích với thằng nhóc lì lợm này, nó bất lực duỗi chân thẳng ra, nằm ngữa mặt lên trời, chẳng hy vọng còn sót lại chút gì sau đêm tối hôm qua. Một trái bần rơi trúng đầu thằng Quân. Nó ngước mặt lên. Trên cây bần: một thằng nhóc đang ngồi chễm chệ ở đó, tròn xoe mắt trân trối, há mồm to ra nhìn cảnh thằng Tuấn đang hì hục làm chuyện gì đó... Tên ấy há hốc tới mức làm rớt trái bần trên tay trúng đầu thằng Quân mà không hay biết. Sau phút định thần, "bốn mắt nhìn nhau... trào máu họng", nó hét lên như sấm:

    - Tụi bây ơi! Leo lên đây coi hai thằng Pede nó làm cái gì kìa! Nhanh lên! Nhanh lên!

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:34 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    117.
    =====

    Quân như muốn độn thổ. À lộn.. độn Thủy chứ. Nó xoay người qua, hất thằng nhóc Tuấn ra khỏi người mình, như đang trốn chạy điều gì đó. Cả hai thằng cùng ngã về một phía mạn xuồng... nên tất cả lật úp xuống dòng sông.

    Chiếc xuồng lật ngược còn Quân và Tuấn thì ngã nhào xuống sông, thật tình Quân biết cái mặt mình đang chuyển màu đỏ rần rần lên trong làn nước mát, nó chả dám ló đầu lên mặt nước, trời ơi, làm sao mà dám ngước mặt nhìn đời đây. Tại thằng quỷ Tuấn bừa bãi mà ra chứ gì nữa, dù sao mình cũng vốn là một người đàng hoàng vậy mà bây giờ chỉ gì một phút nông nổi và yếu lòng đã trở thành một đứa... không ra gì dưới mắt không biết bao nhiêu người! Mà toàn cái tụi nhóc con con nữa mới đau chứ! Nghĩ tới cảnh cả một lũ lâu la bu đen, bu đỏ dòm hai thằng như hai sinh vật lạ quả thật Quân ước chi mình chìm mãi xuống tìm đáy thành Hà Bá rút giò cho thằng quỷ Tuấn chết sình bụng cho hả giận.

    Quân không biết phải làm sao nữa, nó cứ cố gắng lặn cho đến khi nào bực mình và chán nản vì sao mình biết bơi làm chi mà theo phản xạ tự nhiên hết hơi phải ngoi lên. Nó lần mò núp sát vô bụi lục bình để không cho ai thấy, nếu như không vướng bận chiếc xuống thì có lẽ nó đã cố gắng lặn thật xa để không ai thấy mặt. Vừa hít chưa được bao nhiêu không khí thì nó nghe tiếng la hét um sùm trên cây. Thằng nhóc quỷ sứ phát hiện ra Quân "làm bậy" đang la hét như khỉ trên cây. Còn cây bần thì rung lên dữ dội:

    - Cứu tao tụi bây ơi, có người tính giết tao! Cứu tao!

    Quân nhìn kĩ thêm một chút nữa thì thằng nhóc Tuấn của nó đang... cũng ở trên cây và ra sức rung cho thằng nhãi kia... lọt xuống sống. Miệng thằng Tuấn hét lớn:

    -Thằng nhóc con, mày câm mồm lại chưa hay là muốn tao leo lên vặn họng mày ra! Câm mồm ngay thứ đồ con nít quỷ!

    Cái miệng thằng nhóc ấy có vẻ như không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại:

    - Cái mặt ông mới là con quỷ áh, bớ người ta cứu tôi thằng Pede nó đòi giết tôi! Tụi bây đâu ra cứu tao!

    Quân đang núp trong lùm tủm tỉm cười coi thằng Tuấn này xử sự như thế nào, đúng là cái thứ chai mặt, bị bắt quả tang tận mặt như vậy mà còn dám bò lên khủng bố người ta. Tuấn leo thoăn thoắt lên cây bần sát thằng nhỏ, nó đạp chân mạnh vô cái cành thằng nhỏ đang cố gắng bám víu, rất tiếc cho thằng nhỏ, trước sức mạnh của thằng Tuấn nó chỉ còn biết rơi xuống sông như trái mít rụng. Trời ơi, lở thằng nhỏ không biết bơi thì sao? Ku Tuấn này ẩu thật! Nhưng mà dễ gì con nít cở này không biết bơi, mà... không biết bơi dễ gì nó dám leo lên cây bần như thế này!

    Thằng nhóc sau một hồi rơi xuống nước nó lặn trồi ra xa tầm kiểm soát của thằng Tuấn và ngoi đầu dậy chửi tiếp:

    - Thằng Pede mất dạy! Đố mày đụng được ông nội mày nè!

    Tuấn gầm gừ, hét từ trên cây xuống:

    - Mày có ngon nhắc lại tiếng nữa coi!
    - Tao đố mày...

    Thằng nhóc chưa kịp nói hết câu thì Tuấn đã lặn chúi xuống về hướng nó. Cuộc thủy chiến diễn ra khá long trời lỡ đất, thằng nhóc nhỏ ấy vừa cười vừa la hét vang cả một khúc sông tuy nhiên chả thấy tên đồng bọn nào của nó xuất hiện. Còn Quân thì đang tần ngần bất động trong lùm chả biết phải làm sao bây giờ nữa. Mà thằng quỷ Tuấn hiếu chiến quên mất mình luôn hay sao mà không thấy mình nó chả thèm đi tìm nữa... cái đồ.... tệ bạc.

    Tuấn lặn thoắt như con cá nhái, chẳng mấy chốc thằng nhóc nhỏ kia nằm gọn trong tay nó, nó bóp cổ kéo thằng nhỏ sát vô bờ gầm gừ, hăm he:

    - Câm mồm mày lại nghe chưa! Đừng có la lớn! Coi như chưa thấy gì? Tao lạy mày đó! Muốn gì tao cũng cho, còn cãi lại tao trấn nước mày luôn!

    Tên nhóc đang bất ngờ vì nó nổi tiếng lội nhanh nhất trong xóm mà làm sao có thể bị cái thằng lớn con lạ hoắc lạ hươ này bắt được một cách dễ dàng như vậy cộng thêm chuyện bây giờ lại bị nằm cổ vô trong bờ vừa như bị hăm he vừa như được... năn nỉ. Nó gật đầu lia lịa trước ánh mắt vừa hung dữ vừa hoảng sợ của thằng Tuấn và chỉ kịp hỏi trổng một câu:

    - Tại sao lại không cho la?

    Tuấn dằn dò:

    - Mày muốn la cho ai nghe thì kệ mày, nhưng đừng bao giờ la trước mặt thằng cha đi chung với tao nghe chưa! Nếu OK thì tao sẽ cho mày một cái điện thoại luôn. Còn không tao nhận đầu cho mày uống nước tới chừng nào câm thì thôi!

    Nghe tới cái điện thoại mắt thằng nhóc đó sáng rỡ lên, nó giả vờ làm giá:

    - Tại sao lại không nói trước mặt ông đó chứ?

    Tuấn hổn hển nói:

    - Thằng cha nó dữ lắm! Mày chọc ổng như vậy chút thế nào ổng cũng trút ngược lên đầu tao có biết chưa! Nhớ làm lơ nghe chưa! Bằng không là...

    Tuấn đưa tay ngang cổ ra dấu hiệu giang hồ. Còn thằng nhóc đã lóa mắt vì vụ được cho cái điện thoại nên nó gật đầu như điên. Bấy giờ trên bờ mới có tiếng í ới của đám nhóc tì nào đó gọi tên nó thì phải:

    - Tí ơi! Mày đâu rồi... hồi nãy nghe mày la gì phải khôn Tí...

    Thì ra tên của hắn là Tí, hắn giương mắt ếch ra nhìn thằng Tuấn thăm do xem hắn phải làm gì? Tuấn buông hắn ra và chợt giật mình vì... ủa ông Quân đâu rồi nhỉ? Tuấn leo lên bờ, tụi nhóc thấy có một anh lớn đầu mà mặc cái quần có chút xíu nên đứa nào đứa mấy giương mắt ếch ra nhìn. Thằng Tí nhanh nhảu:

    - Êh! Tụi bây, xuồng anh này bị lật, giúp ảnh ngữa xuồng lên rồi tát nước ra dùm ảnh đi bây!

    Trong khi đó Tuấn bắt tay lên miệng làm loa kêu tên ông Quân í ới. Nghĩ sao Quân dám bò ra bây giờ. Với sự lãnh đạo của nhóc Tí phút chốc chiếc xuồng đã có thể đi vào hoạt động bình thường mà bóng dáng thằng Quân vẫn biệt tăm. Tuấn bắt đầu run lên, nó hỏi:

    - Có khi nào Ma Da rút giò ổng không Tí?

    Tí lắc đầu:

    - Dạ không đâu anh, đúng 12h mới có Ma Da... chắc tại ảnh mắc cở. Để em kêu cho!

    Thằng Tí la bài hãi lên:

    - Em đếm một tới ba mà anh không ra là em sẽ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:35 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    118.
    =====

    Quân từ bụi lục bình giơ tay lên ra hiệu chèo xuồng tới rước nó. Vậy mà trên xuồng dưới sự điều khiển thoăn thoắt của thằng Tí chiếc xuồng nhanh chóng ngược dòng lướt về kén một cách tài tình. Đám nhóc còn lại thì chạy theo dọc bờ sông. Quân xoay mặt đi, nó cố ý không dám nhìn thằng Tí một cái, thằng Tí biết ý cũng làm lơ, chỉ bô lô ba la nói chuyện với thằng Tuấn một cách say sưa. Lên tới bờ Kén, sau khi mặc đồ vào giữ đúng lời hứa Tuấn chìa cho thằng nhóc cái Nokia 1208 sơ cua mà đó đang xài, chớp mắt ra hiệu: "Anh mày có uy tín lắm!"

    Thằng nhóc Tí không tin vào mắt mình nữa, tay nó run run nhận lấy cái điện thoại mà nó không biết là đồ chơi hay... đồ thiệt. Đám bạn bắt đầu nhào qua đứa thì giành giật, đứa thì hỏi mượn xem làm thằng nhóc Tí phải ba giò bốn cẳng chạy mất mà quên không nói với thằng Tuấn một lời cảm ơn.

    Đám nhóc đi rồi, Quân lườm lườm nhìn trong khi thằng Tuấn đang gãi đầu ngó lơ chỗ khác:

    - Sang quá ha! Biết cách mua chuộc quá ha! Vừa lòng nhóc chưa hả? Lỡ là một người lớn nào khác thấy thì sao? Nhóc có...

    Tuấn bịt lỗ tai lại hét lên:

    - Thôi được rồi, ông đừng có nói nữa, nhức đầu lắm! Trên đời này tui sợ nhất là bị cái miệng ông càu nhàu đó! Giờ muốn gì OK nói một tiếng! Còn không thì đánh!

    Quân khõ đầu nó một cái:

    - Ngon quá ha! Về!

    Hai thằng vừa tính leo lên xe thì nguyên đám lâu la của thằng nhóc Tí từ xa réo lại í ới:

    - Anh Tuấn, anh Tuấn!

    Tuấn dừng xe nhìn đám tụi nó mỗi thằng lôi 1 quài dừa nước hổn hển đi tới, Tuấn hỏi:

    - Cái gì đó nhóc!

    Nó nhe răng ra cười vô tư:

    - Dừa nước nè anh, có phải hai anh đi đốn dừa nước không? Tụi em chặt sẳn cho hai anh đem về nè!

    Tuấn vỗ vai nó mỉm cười trong khi thằng Quân tiếp tục bối rối quay mặt đi:

    - Cưng cứ để hết lên xuồng đi, chút có bạn của tụi anh đem về cất dùm. Cám ơn Tí nha! Giữ cái sim khuyến mãi anh cho luôn nha, xài tới một năm lận đó, khi nào xuống đây anh sẽ điện thoại cho cưng.

    Tí nở to lỗ mũi trước lời cám ơn của thằng Tuấn, nó giơ cao cái điện thoại ngoắc tay ra hiệu cho đám bạn chạy biến đi. Hic hic, con bạn lớp trưởng của ông Quân đúng là dữ thiệt, chỉ làm mất có cái dao phai thôi mà nó chửi um sùm, cũng hên là nghe nói có mấy quài dừa nước còn để lại trên xuồng chị ta mới chịu để yên cho hai thằng đi về vì chỉ cần một quài dừa nước được bán ra thì cũng dư sức mua lại được con dao rồi, mà dừa của thằng Quân thằng, Tuấn chặt thì còn nghi ngờ về tính đúng nạo (vừa ăn) chứ còn dừa của đám nhóc trong Biền (từ địa phương chỉ nơi chốn) ấy chặt thì an tâm trăm phần trăm.
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:35 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    119.
    =====

    - Nè.. nè.. cái nhà này nè, không tin chú vô hỏi đi! Có người thấy anh Tuấn xuất hiện ở đây thật mà!

    Ông Tấn hung hăng xông thẳng vào cổng nhà lớn giọng:

    - Bà gì mẹ thằng Quân đâu rồi?

    Mẹ Quân vừa bước ra thấy bóng người đàn ông quen thuộc là lưỡi muốn quíu lại, bà run run bước lên thật nặng nề, ông Tấn ngó dáo dát xung quanh khi biết chắc là mẹ thằng Quân đang ở một mình rồi lớn giọng:

    - Bà là cô giáo mà sao kỳ quá vậy? Tôi đã nói là cấm con bà giao du với con tôi, bà.. bà có biết tự trọng không? Giờ bà giấu con tôi ở đâu? Hay là để tôi báo cảnh sát.

    Mẹ Quân đang cố gắng cầm lòng để không khóc. Sao lần nào cũng thế vậy nè, ông Tấn nạt lớn khi thấy bà vẫn con im lặng:

    - Tối này con tôi ngủ ở đây àh?

    Mẹ Quân vẫn im lặng! Con Quyên la lối, kiếm cớ và bắt đầu khóc rống lên:

    - Chú Tấn... kìa đồ ảnh còn phơi trên sào nữa kìa! Thấy chưa! Con tức quá, thì ra chú gạt con hả?

    Ông Tất gạt tay:

    - Bà thật là quá đáng mà, bà không biết dạy con hả? Giờ bà giấu tụi nó ở đâu?

    Sau đó ông quay qua, trấn an con Quyên. Còn mẹ của Quân: Nước mắt bà rơi, môi bà cắn chặt để không bật ra thành tiếng, bà lắc đầu không nói gì cả. Quyên sừng sỏ lên với ông Tấn:

    - Con hiểu rồi, thì ra chú chỉ lấy anh Tuấn để dụ dỗ con, những lời hứa của chú với con mãi mãi chỉ là lời hứa suông mà thôi phải không! Chú lớn rồi mà đi gạt con!

    Quyên bỏ chạy. Ông Tấn đuổi theo sau khi lườm mẹ Quân một lần cuối. Quyên ôm mặt và bắt đầu khóc tức tưởi. Bước lên Taxi cô ra lệnh cho gã tài xế:

    - Anh chạy lại quán mua cho tôi một ca đá chanh bự nhanh lên!

    Ông Tấn đuổi theo kịp, vừa chung đầu vào xe vừa hổn hểnh định nói thì Quyên đã vung tay ra:

    - Chú định hứa thêm điều gì nữa chứ gì? Muộn rồi! Con không tin chú nữa. Con cũng không còn thiết sống nữa đâu!

    Quyên trút nguyên một bụm thuốc gì đó có sẳn trong tay vào họng và cầm ca nước chanh lên uống ừng ực. Hộp thuốc trong tay cô rơi vài viên lọt xuống gầm xe. Ông Tấn hồn vía như lên mây hét lên:

    - Quyên! Quyên! Con đừng giỡn với chú nha!

    Anh tài xế nhặt viên thuốc lên hốt hoảng:

    - Trời, thuốc ngủ. Chở cô ấy tới bệnh viện gần đây nhanh lên!

    Ông Tấn mất cả bình tỉnh la lên:

    - Anh nghĩ sao chở cô bé vô cái bệnh viện tồi tàn ở chốn quê mùa này hả? Chở lên Chợ Rẫy ngay cho tôi!

    Mặt Quyên bắt đầu đỏ rần lên và nổi sãi, miệng cô nhảm lảm:

    - Chú Tấn.... gạt con..., chú Tấn... ác lắm!

    Ông Tấn run run, hoảng hốt:

    - Quyên! Con đừng làm chú sợ!

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:35 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    120.
    =====

    Tuấn móc điện thoại nó ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ của ba, nó bèn điện thoại lại hỏi:

    - Có chuyện gì mà ba điện cho con dữ vậy?

    Giọng ông Tấn gầm lên:

    - Chuyện gì hả? Mày gây ra chuyện lớn rồi thằng ôn kia, mày về đây ngay tức khắc, không là tao giết mày!

    Tuấn ngạc nhiên:

    - Nhưng mà chuyện lớn là chuyện gì hả ba, ba phải nói cho con biết trước?
    - Mày đừng có hỏi vòng vo nữa, về nhà ngay tức khắc, không là tao chết!

    Tuấn làu bàu:

    - Vậy chắc là không có gì quan trọng lắm nên ba không thèm nói thẳng ra chứ gì? Chiều con về!

    Sau đó Tuấn cúp máy cái cụp le lưỡi cười kể với thằng Quân:

    - Tui ghét nhất là ai nói chuyện úp úp mở mở, có gì nói đại đi, hối thúc mà mập mờ kiểu ba tui là chết với tay tui ngay! Ha ha ha!

    Tất nhiên năm giây sau ba nó điện thoại lại cho nó, câu đầu tiên là chửi nó thậm tệ, nó tỉnh bơ:

    - Thì có gì ba nói con mới biết mức độ quan trọng của nó mà xử lý chứ!
    - Vậy thằng cha mày chết mày có chịu về ngay không? Hả thằng mất dạy kia, mày đang muốn giết chết tao có phải không?

    Một lần nữa thằng Tuấn chọc điên ba thêm:

    - Ba ơi, ba đang nóng rồi, bình tỉnh đi rồi ba con mình nói chuyện. Thôi con cúp máy! Khi nào tâm trạng ba thoải mái thì mình tâm sự nhiều hơn ba há!

    Nó tắt máy điện thoại, Quân lắc đầu:

    - Chưa thấy tên nào bất hiếu như thằng nhóc này!
    - Kệ tui! Chắc con quỷ Quyên báo cáo đêm qua tui không đi chung với nó nên ổng la chứ gì, kệ đi!

    Phen này tới điện thoại của thằng Quân reo:

    - Ủa số lạ hoắc của ai vậy nhóc?

    Tuấn liếc qua:

    - Chết cha, ông già tui! Sao ổng có số ông nhỉ? Đưa tui đây!

    Quân giựt mạnh:

    - Mơ đi kưng, ba kưng gọi cho anh thì để anh bắt máy.

    Quân tằng hắng giọng một cái rồi nói tỉnh bơ:

    - Da, Quân nghe đây ạh!

    Giọng ông Tấn không còn chút bình tỉnh nào cả:

    - Thằng khốn kia mày kêu thằng Tuấn...

    Quân nói thật nhẹ, nhưng giọng thật nghiêm:

    - Dạ, thưa bác đây là điện thoại của con! Nếu bác có ý định nhờ vả thì có thể con sẽ giúp, còn nếu bác muốn chửi thì con xin nghe! Con nghĩ mình có toàn quyền quyết định trong cuộc gọi tới số máy của mình.

    Ông Tấn đập tan cái điện thoại của mình xuống đất. Hở hồng hộc. Bà Tấn nóng ruột cũng nói:

    - Ông chỉ được cái nóng tính, giờ thấy rõ tác hại của nó chưa?
    - Bà im đi, còn chọc điên tôi lên nữa hả?

    Quân chìa cái điện thoại đưa nhóc:

    - Lần này tới mẹ gọi kìa, nghe đi:
    - Dạ mẹ con nghe nè!
    - Tuấn hả, con Quyên nó vừa uống thuốc ngủ tự tử trước nhà thằng Quân. Con về gấp!

    Tuấn há hốc:

    - Hả? Thiệt hả mẹ? Nhưng tại sao?
    - Về đi không nói nhiều!

    Tuấn cúp máy, nó quay qua ông Quân:

    - Ông Quân, con Quyên mới xuống nhà ông tự dzận kìa! Chán thật, số tui đi đâu cũng gặp mấy con quỷ thích chết chóc không vậy nè trời!

    Quân nheo mắt cười nhìn nhóc Tuấn:

    - Chán quá ha! Chắc lần này nhóc gặp rắc rối to rồi đấy! Mình quen nhau sao thấy mọi chuyện cứ phức tạp lên thế này, hay là... chia tay sớm cho bớt đau khổ nha nhóc?

    Tuấn nghi ngờ liếc Quân:

    - Ông nói chơi hay nói giỡn vậy?

    Quân thở ra:

    - Thì cứ thử xa nhau một thời gian đi, để nhóc còn về làm tròn bổn phận của một người con nữa chứ!

    Tuấn không biết Quân đang nói thật hay nói đùa nữa, nó quay mặt qua kênh kiệu:

    - Đâu, ông nhắc lại câu đó cho tui nghe một lần nữa coi!
    - Cha! Dám thách thức anh sao? Anh nhắc lại thì nhóc sẽ làm gì anh chứ?

    Tuấn cười:

    - Tất nhiên là tui thì không dám làm gì ông rồi ngoại trừ cái chuyện tui lột đồ ông ra rồi kêu đám nhóc hồi nãy bu lại coi thôi hà!

    Thấy Quân im re thằng Tuấn cười:

    - Tui không cần biết, làm gì miễn có ông là được! Muốn tui lên thành phố ông phải đi theo tui!
    - Giống ông nội tui quá ha!

    Tuấn nhe răng cười:

    - Nếu cháu Quân cho phép!
    - Giờ này còn tỉnh bơ được nữa, hay thật! Thôi về nhà anh trước đi rồi tính sau!

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:36 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    121.
    =====

    Vừa tới nhà Quân đã nhảy nhào vô hỏi mẹ nó dồn dập:

    - Mẹ có chuyện gì hả mẹ? Ba của thằng Tuấn xuống đây nữa hả?

    Mẹ thằng Quân nhìn thằng Tuấn và hỏi:

    - Tuấn àh, hay là con hạn chế gặp lại thằng Quân lại đi, bác thấy ba con có vẻ không vui...

    Tuấn buồn buồn nhìn mẹ Quân hỏi:

    - Bác không muốn con xuống đây chơi nữa àh?
    - Không phải! Chỉ là bác thấy ba con...

    Quân liếc thằng Tuấn hăm he:

    - Nhóc làm gì thì làm nha, ba nhóc mà xuống đây quậy nữa là anh không nể mặt ai đâu đó! Ba nhóc mà phiền mẹ anh hoài là anh từ nhóc luôn ráng chịu!

    Tuấn ôm đầu la lên:

    - Chán quá! Sao ai cũng canh vô tui mà công kích vậy? Sao không có ai ủng hộ tui hết vậy? Cả ông nữa, lẽ ra ông phải là người luôn ở bên cạnh mà động viên an ủi tui, đằng này cả ông cũng giống mọi người nữa!

    Quân nạt nó:

    - Nè! Đừng có trẻ con như vậy nữa, sống đâu phải chỉ có một mình chúng ta, nhóc còn ba mẹ, anh cũng vậy,
    - Mệt quá! Cái miệng ông dẽo quẹo ai mà nói lại, tui thấy cái gì đúng, tui thích làm là tui làm hà! Giờ cái tui cần là ông nói coi tui phải làm sao đây nè?

    Quân cũng rối, dù sao con Quyên mà dám làm vậy chắc nó cũng yêu thằng Tuấn lắm.

    - Thôi thì tạm thời chạy về coi nó ra sao đi! Chứ biết sao giờ!

    Mẹ Quân hỏi:

    - Chuyện gì vậy? Coi ai ra sao là ai?

    Tuấn chửi một mình:

    - Con quỷ điên kia tự nhiên tự dzận rồi cả nhà con xúm vô đổ thừa con... bác nghĩ coi bực không chứ! Chà già Quân này! Cái miệng thường bữa nói hay lắm mà, giờ chỉ coi tui phải làm sao?

    Quân buồn rầu nói:

    - Trăng sao gì nữa, lên trển coi nó sống hay chết thế nào chứ sao nữa. Nếu nó còn sống thì nhóc... cưới nó đền bù cho nhà người ta!

    Tuấn le lưỡi:

    - Nằm mơ đi kưng!

    Mẹ Quân nghe vậy cũng hết hồn và hối thúc:

    - Thôi thì Tuấn thu xếp đi nhanh đi con! Có gì điện thoại về báo cho bác với thằng Quân hay!

    Tuấn ngần ngừ nói:

    - Thôi con không đi đâu!

    Quân càu nhàu:

    - Khùng hả? Dù sao con người ta cũng đứng trước cái chết làm vậy coi sao được! Nhóc vừa phải thôi chứ!
    - Vậy ông đi với tui đi!

    Mẹ Quân cản lại:

    - Không được, thằng Quân đi theo ba con lại hiểu lầm thêm...
    - Dạ thì ổng nằm bên nhà mợ Tám chờ con... ổng không đi con cũng không đi đâu!

    Quân sau khi soạn đồ đạc, thưa mẹ rồi lôi nhóc Tuấn đi ra khỏi nhà giọng bực dọc:

    - Tự nhiên kêu anh đi theo chi vậy? Lên trển còn rắc rối thêm, đã đang nhức đầu mà nhóc con còn nhỏng nhẽo nữa, chán quá!

    Tuấn dừng xe lại, nó nhìn thằng Quân, mắt nó chưa bao giờ buồn đến thế:

    - Ông không muốn đi với tôi àh?

    Quân cộc cằn, dù rằng nó đã chuẩn bị đồ đạc xong và ngồi chình ình trên xe:

    - Không! Đi làm gì? Anh lên trển có làm được cái gì đâu? Hổng chừng tình hình còn te tua hơn...

    Tự nhiên thằng Tuấn hất Quân xuống xe, nó gầm gừ rồi xổ luôn một hơi:

    - Vậy ông ở nhà đi, tui lên trển một mình! Ông nghĩ tôi chẳng rối ren sao? Ba mẹ tôi thì cấm cản còn mẹ ông không vui, còn ông hở ra thì chỉ biết đòi chia tay, đòi chấm dứt, đòi để dành thời gian suy nghĩ. Tôi không phải là người quen suy nghĩ như ông nên mấy chuyện này làm tôi nhức đầu lắm. Tôi chỉ muốn ông đi theo tôi lên tới nhà mợ Tám thôi mà, dù sao có ông bên cạnh thì tôi sẽ cảm thấy bình tĩnh, dễ chịu hơn. Đơn giản là tôi muốn có một ai đó bên cạnh mình những lúc như thế này thôi! Còn nếu ông thấy tôi làm vậy là nhõng nhẽo thì thôi! Không phiền ông nữa...

    Quân há hốc mồm ra trước những lời nói của nhóc, Quân nhào tới ôm chầm lấy nó, nó hất tung ra đầy giận dữ, rồ ga lao đi một mình. Trời bất giác đổ mưa mà chẳng hiểu vì sao?


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:36 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    122.
    =====

    Kỳ Trương vừa nghe tin con Quyên nhập viện thì nó mừng rơn, đi đi lại lại trong nhà nghĩ ngợi cho kế hoạch sắp tới thì ngoài sân có tiếng chó sủa. Quái lạ, trời mưa thế này mà ai rãnh rang lại tới kiếm mình nhỉ? Vừa bước ra đầu ngõ thì nó thấy thằng Tuấn đang hình sự khoanh tay nhìn chằm chằm vô nhà. Nó giật mình một thoáng nhưng lấy lại bình tỉnh rất nhanh, dù sao cũng là nhà của nó mà! Nó nghinh ngông nhìn thằng Tuấn:

    - Mày muốn gì? Tới nhà tao làm gì?

    Thằng Tuấn cười, nước mưa làm cho khuôn mặt nó giống như là khóc hơn:

    - Tao tới để rủ mày đi nhậu có được không? Chả lẽ bạn bè cũ lâu ngày tới thăm, mời mày vài ly mà nở từ chối sao?

    Thằng Kỳ Trương như không tin vào tai mình hoặc dường như nó cho là mình đang nghe nhầm, môi nó mấp máy:

    - Mày.... mày muốn gì?

    Tuấn cười thật lớn:

    - Ha ha ha! Làm gì run sợ dữ vậy? Anh em cần một ai đó tâm sự một chút mà mày cũng không dám sao?
    - Nhưng người mày đang ướt? Trời mưa thế này...
    - Kệ! Tao không ngán! Mặc áo mưa vô đi mày!

    Thấy gương mặt như sát nhân của thằng quỷ đó cộng với những hiểu biết về tính cách của nó Kỳ Trương biết mình không thể nào từ chối nó bèn miễn cưỡng bước ra đội mưa và leo lên xe cho thằng Tuấn chở đi. Hai thằng ướt nhem vừa đặt đít xuống cái quán nhậu, kêu 1 kết Sài Gòn đỏ ra là thằng Tuấn hỏi ngay:

    - Vô ly này rồi mày nói cho tao nghe đi! Thật sự mày đang muốn gì mới có thể để yên cho tụi tao?

    Kỳ Trương chỉ cười chứ không nói. Hai ly, ba ly. Hai chai, ba chai...

    - Mày muốn lắm sao? Tao muốn gì àh? Tao cũng đang hỏi tao đang muốn gì đây! Tao muốn tất cả những thằng con trai xung quanh tao yêu nhau phải đau khổ, ha ha ha, nhất là đứa nào yêu thằng Quân...

    Hai thằng cưa nhau một két bia trong vòng chưa tới một giờ, chúng uống như những thằng đang khát nước giữa sa mạc vậy. Tuấn đá ghế đứng dậy. Tại sao càng uống nó càng thấy mình tỉnh táo ra thì phải, chán thật. Nữa két bia xem ra chẳng có tác dụng gì cả...

    - Tính tiền chủ quán ơi! Về! Trả tiền mày!
    - Gì nhanh vậy bạn hiền? Tiền bạc với tao không thành vấn đề... ha ha ha!

    Hai thằng lại rời cái quán lụp xụp để cho thằng Kỳ Trương về nhà, thằng Kỳ Trương lè nhè:

    - Hai thằng bây hạnh phúc quá nhỉ? Mới ngủ chung sáng này sao bây giờ chỉ còn có mình mày vậy?
    -...
    - Êh! Tao hỏi sao không trả lời?
    - Mày đừng nhắc tới ổng. Mày kêu con Quyên giả chết phải không?

    Kỳ Trương cười đắc ý:

    - Ha ha ha! Cái gì mà giả chết! Chết thiệt đó mày, nhưng không bao giờ chết được!
    - Tao thách mày làm bất cứ chuyện gì đó. Tao không tin tao thua mày! Chờ xem!
    - Tao không cần hơn thua với mày, chỉ cần mày buông thằng Quân ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp ngay!
    - Chưa thấy thằng nào chơi dơ và đê tiện như mày cả! Không đánh không được!

    Tuấn dừng xe lại gần trước nhà thằng Kỳ Trương. Nó làm cú đấm vào mặt thằng này rồi cười:

    - Mày có thể đánh lại tao nếu mày thích! Tao đang chờ đây!

    Kỳ Trương lăm le nhìn nó, quẹt mỏ xem có chút máu nào không, nó cũng muốn nhào tới đánh lắm chứ, nếu giết người không ở tù dám nó cũng giết thằng Tuấn chứ chẳng tha. Hình như giữa Quân và Tuấn bắt đầu có mâu thuẩn thì phải, tốt lắm! Mà nếu đánh nó, nó điên lên bất tử đánh lại mình thì mắc công... mang họa. Kỳ Trương lảo đảo bỏ đi:

    - Đánh cái mặt chó của mày dơ tay tao thêm!
    - Vậy tao về! Cám ơn về chầu nhậu và cái đánh này nhé thằng khốn!

    Tuấn không hiểu sao nó lại tới rủ thằng Kỳ Trương đi nhậu nữa. Thật sự không hiểu. Nếu không có người mà nó yêu thương bên cạnh, nó muốn gặp cái đứa mà nó căm thù nhất để... đánh cho bỏ ghét! Đó cũng là cách để nó xã stress hữu hiệu. Cũng hên là trời mưa nên nó cũng cảm thấy lòng mình nhẹ tênh đôi chút. Chỉ có điều... mưa làm nó cảm thấy sao mà cô đơn quá và lạnh làm sao áh.
    ...


    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:36 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    123.
    =====

    Nó mang bộ mặt hầm hầm bước vào nhà rồi đi thay đồ. Mẹ nó từ nhà bếp lên thấy nó bèn quát:

    - Trời ơi, cả nhà như đang ngồi trên đống lửa, từ nhà thằng Quân mày làm gì lên đây cả mấy tiếng đồng hồ vậy?

    Nó lễ phép:

    - Dạ con nhậu!
    - Nhậu! Mày giỡn mặt với cha mẹ hả? Cũng thật không ngờ thằng Quân lại đi nói dối! Nó nói mày đã đi lên đây lâu rồi, nhà đang xãy ra chuyện như vậy mà mày còn có thể nhậu được sao? Thì ra...

    Nó không chờ cho mẹ kịp buông ra câu nhận xét nào hết:

    - Con không đi chung với ổng! Đừng có đem ổng vô đây!
    - Thôi bỏ qua đi! Bây giờ vô bệnh viện với mẹ ngay!

    Tuấn gầm lên:

    - Con vô trỏng mắc công thấy cái mặt con nhỏ đó, con chửi là nó chết luôn sao! Con ghét ai mà...
    - Mẹ cũng bực mình lắm! Nhưng mà cũng tội, chắc nó nghĩ quẩn.

    Tuấn bực bội đấm xuống nệm:

    - Mà con có làm gì ảnh hưởng tới nó đâu tự nhiên nó lại lên cơn như vậy chứ? Đúng là con điên!
    -Thôi! Đi vô trỏng một chút cho ba mẹ nó thấy mình có lòng rồi về cũng được. Ba mày đang run rẫy túc trực trong đó đó!
    ...

    Khi tới khu cấp cứu của bệnh viện nó thấy ông Hùng đang quát tháo ầm ĩ trong khi ba nó đang cúi gầm mặt xuống, nóng mũi nó đi nhanh tới, vừa thấy nó ông Hùng quay qua giận dữ:

    - Cậu khá lắm! Cậu làm gì con gái tôi ra nông nổi này hả? Tại sao?
    - Con có làm gì đâu! Hôm qua hai đứa đi chơi vui vẻ mà... rồi con có gặp lại nó nữa đâu!
    - Vậy tại sao nó lại làm vậy? Cậu đừng tưởng tôi là một đứa con nít! Cậu đừng tưởng tôi không biết gì nha!

    Tuấn nhỏ nhẹ trả lời:

    - Vậy theo bác tại sao nó làm vậy?
    - Tại vì cậu chứ tại sao nữa? Chỉ có thể là cậu!

    Tuấn nhìn vào mặt ông Hùng:

    - Con đã làm gì?

    Ông Hùng cảm thấy mình đang bị hỏi bất ngờ cũng đâm ra bối rối vì thiệt tình ông cũng chả hiểu vì sao nữa, ông nghĩ bây giờ mình mới là người có quyền được nói, được trút lên đầu người khác nhưng không ngờ thằng nhóc trước mặt ông lại...

    - Hừm... cậu chờ đi! Con tôi nó tỉnh lại thì sẽ rõ mọi chuyện thôi!

    Tuấn gằn giọng lại, trông nó cũng có vẻ tức tối:

    - Con cũng mong nó tỉnh lại để lấy lại công bằng cho mình. Ai đó cố ý chơi con mà! Mà con bác nó làm vậy là muốn dằn mặt con, muốn ràng buộc con phải không? Phải chi mà...

    Ông Tấn bấu mạnh vô tay nó, kéo nó ra xa phía ông Hùng:

    - Mày im đi! Tại mày mà xảy ra thảm họa này đó!

    Tuấn im re, nó chả buồn cãi lại ba mình nữa. Bổng nhớ tới chuyện ở nhà ông Quân nó nói nhỏ với ba:

    - Sau này ba xuống nhà ông Quân nữa là con nghĩ mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn với con Quyên nữa đó! Lúc đó ba đừng buồn là tại sao con sẽ không nghe lời ba nữa!
    - Mày... mày dám hù dọa tao hả thằng khốn kia?

    Ông Tấn nghiến răng, gào lên nho nhỏ. Thằng con ông ghé sát tay ông thì thầm:

    - Thì ba thử xuống dưới một lần nữa đi, con thấy ba làm vậy là hơi quá thật mà, lúc đó con nói thúc vô cho con quỷ đó chết luôn! Ba phải nhớ là con đang làm mọi chuyện vì ba đó!

    Sau đó nó chán nản tự tiện bỏ đi lại ghế ngồi. Mặt ông Tấn đỏ ngầu vì tức tối, tuy nhiên nó lại chuyển qua xanh nhanh chóng khi bắt gặp ông Hùng...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:37 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    124.
    =====

    Nhóc Tuấn vừa khuất sau màn mưa là mẹ nó điện thoại tới hỏi Quân ngay, sau khi trả lời và hỏi thăm tình hình Quân thẩn thờ xách ba lô vào nhà. Nhóc đã tắt máy rồi! Lần đầu tiên nhóc giận khiến Quân thấy lòng mình đau như cắt, kèm theo cảm giác lo sợ bất an mình sẽ đánh mất một thứ gì đó quý nhất trong cuộc đời. Cứ ngỡ Tuấn chỉ là một tên nhóc vô tư và hiếu thắng không ngờ nó lại có những suy nghĩ người lớn đến đáng sợ. Mình thật tồi tệ, hời hợt và vô tâm nữa, càng lúc dường như mình càng nhận ra mình không hề xứng đáng với tình yêu của nhóc chút nào cả.

    Thấy con mình mặt mũi bơ phờ, lo lắng mẹ Quân bất giác thở dài: "Rồi, chắc là hai đứa giận nhau rồi!". Bà vào nhà, lấy một cây nhang thơm đốt lên nghi ngút khói ở cái bàn thờ gia tiên được thiết kế một cách tạm bợ bằng việc lợi dụng cái đầu tủ và đặt lên đó cái lư hương và mấy tấm hình phật ép gỗ. Rồi bà lẩm nhẩm khấn vái đều gì đó: Mong sao cho mọi việc sẽ trôi qua một cách êm xuôi nhất.

    Tuấn nằm lì trong phòng hai ngày nay, chỉ tới lúc tối khi mọi người ngủ nó mới bò xuống nhà dưới lục cơm nguội và phần thức ăn mẹ chừa sẳn rồi ngấu nghiến một mình. Nó thấy sao mình nhớ cái đi-văng cũ kỹ ở nhà ông Quân tới ứa nước mắt! Nó tự hỏi mình phản ứng có quá đáng không? Không biết giờ này ổng đang như thế nào nữa, có đang nhớ nó không? Nó cứ thế mà suy nghĩ tới mức chén cơm chan nước mắt khi nào cũng chả hay. Nó lầm bầm: "Khiếp thiệt, từ ngày quen thằng cha này mắc mớ gì mà nước mắt cứ rơi hoài như con gái! Đáng ghét quá!"

    Sáng ngày thứ ba, ba nó gõ cửa phòng ầm ầm:

    - Mày dậy nhanh đi vào thăm con Quyên kìa! Nó đòi gặp mày đó thằng kia!

    Tuấn hờ hững trả lời:

    - Nó còn sống là may rồi! Việc gì con phải gặp nó chứ! Ba cũng đừng nó quỳ lụy cái nhà đó quá ba, nó coi mình không ra cái gì hết! Phải giữ thể diện một chút chứ ba!
    - Bữa nay mày dạy đời cả tao nữa àh! Mở cửa ra ngay!

    Nó vừa gãy đầu vừa mở cửa và bỏ đi xuống nhà dưới làm vệ sinh cá nhân. Bà Tấn nhìn chồng rồi thở dài:

    - Ông đi nằm nghĩ thêm một tí đi, mấy ngày nay ông đã mệt mỏi lắm rồi, hôm nay nó đã xuất viện rồi chắc mọi việc sẽ không sao đâu!

    Ông Tấn gắt gỏng:

    - Bà thì biết cái gì? Cả nhà này sắp chết tới nơi rồi nè! Bà nghĩ với tâm trạng này tôi có thể ngủ yên được hay sao hả? Còn thằng con trời đánh này nữa, nó chỉ muốn ba nó điên tiết lên mà chết thôi mà... sao tôi khổ quá vầy nè trời!
    - Thôi! Ông cứ bình tỉnh đi, có gì để tôi nói chuyện với thằng Tuấn cho, ông thì nóng tính còn nó cứng đầu đụng lại sao được!
    ...

    - Tuấn này, con đang làm gì đó?

    Bà Tấn nhẹ nhàng gõ cửa, giọng bà hết sức ôn tồn. Tuấn mở cửa phòng cho mẹ, trông gương mặt nó thật thảm hại:

    - Có gì không mẹ?
    - Sao con không chịu nhường ba một chút nào vậy? Dù sao con cũng phải biết là ba vì lo cho cả nhà mình mà, con thấy thằng Quân không? Nó luôn bênh vực gia đình mình trước...

    Tuấn giãy nãy:

    - Nhưng mà cái đó là do người ta đúng, chứ đâu có ai như ba..
    - Suỵt con nói nhỏ thôi, đừng để ba nghe thấy chứ! Mẹ hiểu ý con nhưng mà mỗi người có cách lo cho gia đình mình khác nhau con àh... nhưng cho dù là ba lo bằng cách nào đi nữa, có làm cho con không vui thì con cũng phải nghĩ rằng ba đã làm tất cả vì gia đình mình.
    - Nhưng không phải viện cớ vì gia đình mình mà đi nặng nhẹ người khác chứ mẹ!

    Bà Tấn khẽ chau mày rồi lắc đầu thở dài một cái... bà vỗ vai con trai vài cái như mong muốn nó thông cảm cho gia đình nhiều hơn.
    ...

    Chữ ký của Siu


    B.e. Yan. 17, 2011 8:37 am

    Siu
    vui vẻ

    Thánh vương

    Siu

    Thánh vương

    Erkek
    Kova
    At
    posts : 1116
    Points : 1775
    thanks : 13
    Ngày sinh : 06/02/91
    Tuổi : 33
    Ngày gia nhập : 23/11/10
    Đến từ : Đồng Tháp
    Nghề nghiệp : phụ gia đình
    Tính tình : vui vẻ

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    =====
    125.
    =====

    - Hả? Anh nói cái gì? Anh nói lại xem?

    Tiếng của ông Tấn dưới nhà hét lên thật to khiến hai mẹ con giật cả mình.

    - Chuyện gì vậy ông?

    Khi mẹ và thằng Tuấn bước xuống nhà thì ba nó đã ngồi phệch xuống ghế, mắt ông trắng dã, trừng trừng nhìn về trước cầm cái điện thoại bất động như trời trồng. Sau vài giây định thần ông lao vào cái điện thoại bàn bấm như điên, miệng ông cứ lẩm bẩm:

    - Bắt máy! Mày làm ơn bắt máy cho tao...
    - Ông! Có chuyện gì vậy?

    Ông Tấn không thèm để ý đến lời vợ nói nữa, ông cứ cố gắng gọi cho ai đó trong bất lực thì phải. Bà Tấn quỳ sát bên ông lay cánh tay ông:

    - Ông Tấn! Ông bình tĩnh lại xem, nói cho tôi nghe đi có chuyện gì?

    Ngoài nhà có tiếng người bước vào, cả ba mẹ con há hốc khi các vị khách bước vào nhà hôm đó mặc đồng phục... công an.

    - Dạ cho chúng tôi hỏi có ông Lê Hoàng Tấn ở đây không ạh?

    Cả nhà họ run rẫy nhìn nhau:

    - Dạ có chuyện gì không anh?
    - Chúng tôi vừa được tin báo từ phía các ngân hàng và nhà đầu tư về việc bỏ trốn của ông Ngô Thành Phương, vì vậy chúng tôi xin mời ông Tấn về hỗ trợ chúng tôi trong công tác điều tra thôi ạh, gia đình mình đừng quá lo lắng ạh! Dạ xin mời ông!

    Bà Tấn quay qua nhìn chồng:

    - Chuyện này là sao nữa hả ông?

    Ông Tấn im lặng lầm lũi bước theo đám người nọ. Bà Tấn ôm lấy thằng Tuấn và bật khóc:

    - Không có gì đâu mẹ, chỉ là người ta mời ba lên hỗ trợ điều tra thôi mà! Ba mình đâu có làm phạm pháp đâu mà mẹ lo!
    ...


    Chữ ký của Siu





    Sponsored content

    Yeni mövzuMövzu: Geri: Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

     

    Chữ ký của Sponsored content

     

    Nhóc Yêu .... Cho Anh Xin Lổi ( Full )...

    Əvvəlki mövzu Sonrakı mövzu Əvvələ qayıt 
    5 səhifə (Cəmi 7 səhifə)Səhifə : Önceki  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Sonraki

    Bu forumun müsaadesi var:Bu forumdakı ismarıclara cavab verə bilməzsiniz.
     :: »»--(¯`°๑۩۞۩๑ KHU GIẢI TRÍ ๑۩۞۩๑°´¯)--»» :: Truyện :: Truyện đồng tính-
    forum kurmak | ©phpBB | Bedava yardımlaşma forumu | Suistimalı göstermek | Son tartışmalar