Xa mẹ lâu rồi, tình cờ nghe bài "Mẹ là quê hương" mà ngồi não ruột. Thương mẹ lắm, mà cái bản tính khó chừa, trước mặt mẹ, không bao giờ nói được tiếng thương yêu. Ngày xưa mẹ đôi lúc nựng con, mỗi lần thế con lại xấu hổ sợ người khác thấy. Sao con ngốc thế nhỉ?!!!
Mẹ ơi! dù con chưa bao giờ nói con yêu mẹ nhưng trong thâm tâm, con luôn yêu và nhớ về mẹ,con yêu mẹ, con xin lỗi mẹ , mẹ yêu của con!!!
… Trời cuối thu hiu hiu lạnh ,màn đêm bao trùm cả không gian tĩnh lặng ,tiếng cồn trùng văng vẳng kêu mà da diết. Ngồi bên cửa sổ nhìn về phía nơi mình đã từng sinh ra mà chạnh lòng. Mẹ ơi! Đã mấy mùa đông qua rồi mà con chưa gặp mẹ. Con nhớ mẹ! cụm từ đó con chưa một lần nói với mẹ. Vì sao chứ? Con cũng không biết nữa, con không dịu dàng để nói lời yêu thương, hay chỉ đơn giản con không đủ can đảm để có thể nói điều đó . Bởi con hiểu nếu con nói ra con sẽ khóc và mẹ cũng thế. Xa mẹ, con luôn khóc nhưng chưa khi nào con nói với mẹ điều đó. Con sợ mẹ buồn. Mẹ không muốn con đi xa nhưng vì tương lai của con, muốn con trưởng thành, khôn lớn và sau này có cuộc sống tốt hơn nên mẹ đã chấp nhận.
Mỗi khi con gọi điện về hỏi thăm sức khoẻ của mẹ, mẹ đều nói: Mẹ khoẻ con đừng lo cho mẹ. Con nghe mà nghẹn lòng, vì con biết lúc đó mẹ đang ốm! từng tiếng ho yếu ớt mà mẹ cố che dấu con cũng đủ để con biết căn bệnh cũ của mẹ lại tái phát. Mẹ mệt lắm đúng không mẹ? nghĩ đến đây mà con cảm thấy tiếc nuối những ngày tháng con đươc sống bên mẹ. Được mẹ chăm sóc, lo lắng từng chiếc áo ấm trước khi đến trường.... Vậy mà... con lại... sự khô cứng của con có làm mẹ buồn không mẹ?... Khi chưa một lần con ngồi gần bên mẹ, tâm sự chia sẻ tâm tình với mẹ... Mẹ! con xin lỗi vì tất cả. Và cả vì con là một đứa con trai không trọn vẹn... Điều đó con không muốn, mẹ cũng không muốn nhưng số phận đã khiến con phải như thế. Con cũng đau khổ cùng cực và không muốn tin vào sự thật này... Bao năm con lớn lên là bấy nhiêu năm con sống trong tội lỗi, khi lừa dối mẹ sống cùng hạnh phúc của riêng con. Mẹ à! nếu một ngày nào đó mẹ biết con trai yêu quí của mẹ là người bị xã hội phê phán, lên án thì mẹ nghĩ gì... Chắc hẳn mẹ sẽ buồn hơn gấp trăm nghìn lần những gì con đã phải chịu đựng... Mẹ thương con... Con hiểu lòng mẹ...
Mẹ... mẹ ơi...
Xa mẹ lâu rồi, tình cờ nghe bài "Mẹ là quê hương" mà ngồi não ruột. Thương mẹ lắm, mà cái bản tính khó chừa, trước mặt mẹ, không bao giờ nói được tiếng thương yêu. Ngày xưa mẹ đôi lúc nựng con, mỗi lần thế con lại xấu hổ sợ người khác thấy. Sao con ngốc thế nhỉ?!!!
Gọi điện về mẹ, đâu lại vào đấy, cũng chẳng ngọt ngào hơn. Dạ, mẹ hay la con, dạ, đúng vậy, trong mắt mẹ có bao giờ con lớn được đâu. Nhưng điều hạnh phúc là mãi được làm bé con của mẹ. "Nhớ uống nước nhiều..."… "không được thức khuya...".."không được bỏ bữa..."...
Con có thói quen chui vào closet ngồi nghỉ, khi buồn cũng như vui. Giờ con ở đây, mẹ không thấy mà vẫn biết được "Ra ngoài ngồi con, tủ quần áo làm con buồn thêm thôi..."
"Từ khi, từ khi con vừa biết nói, trên môi đã vang tiếng mẹ, bên tai đã nghe tiếng mẹ, tiếng mẹ ầu ơ hát ru..."
Hết phần 2