[color:cc18=green][i][b]Đi thêm nhiều nơi đủ để đôi chân thêm thèm khát hơn nữa. Gặp gỡ và kết bạn nhiều người, những người cả xa tít lẫn hoàn toàn khác biệt , để thấy phần lớn, lớn lắm ấy, con người đều tốt, hấp dẫn, thú vị, bí ẩn và có quá nhiều thứ để học hỏi.
Thỉnh thoảng vô cớ hay cả có cớ để buồn bởi họ nhưng rồi sẽ lại qua. Rốt cuộc cũng chỉ là những nhầm lẫn cuống quýt hay nhạy cảm thiêm bẩm. Và thật thích vì được gọi nhau là đồ tồi, đồ đểu để trút bỏ mọi hoài nghi và vẩn vơ về cái đểu hay tồi.
Trái tim và nhịp thở thì vẫn vậy. Dù có dao động khi nhanh khi chậm nhưng rõ ràng vẫn nhịp độ ấy, vẫn của con người ấy.
Thỉnh thoảng tình yêu trở lại, không chủ tâm tưới tắm nhưng nó vẫn trổ hoa. Và hoa có mùi rất thơm. Dễ chịu đến mức quên hết gai nhọn và đau của những cây hoa trước.
Vẫn sẽ không nói về những từ như "sau này", "mãi mãi", "tin tưởng"... Những từ đó người ta dành cho nhau mãi rồi. Nói đấy mà rồi lại quên đấy, ngày hôm sau phủ nhận ngày hôm trước, cứ thế dẫm đạp, tổn tương nhau... Mình nói lại làm gì nữa phải không? Có ai là nói trước được điều gì đâu.
Đêm đã khuya, ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, những quầng sáng cũng đã bắt đầu mờ đi vì khói sương. Điếu thuốc trên tay vẫn hững hờ cháy. Chênh vênh, vơi dần và hanh hao... Thêm cô quạnh, vội vã xua đuổi ánh nhìn vào xa xăm nơi khoảng tối mông lung ngoài cửa sổ... Từng làn khói thuốc nhẹ nhàng lan toả, nhẹ nhàng bay… Thật tồi tệ, em cảm thấy mình lại đang nhớ anh !
Không biết, nếu kí ức được đóng hộp lại chúng có hạn sử dụng không anh nhỉ? Đã hai năm ta xa nhau, nhưng sao những khoảnh khắc bên anh vẫn nồng nàn đầy lưu luyến như mới qua đây
Suy ngẫm và đối chiếu. Trong ngăn tủ kí ức có nhiều thứ vẫn cứ bị đánh rơi, bị lãng quên hồn nhiên khi mình cuống cuồng bới tung nó lên, tìm kiếm.Thật lạ lùng, kí ức về anh vẫn vẹn nguyên
Nỗi nhớ anh vỡ tràn trong khắc khoải. Cồn cào, nỗi nhớ dâng lên đến tận cổ, ứ đầy sống mũi, trào ra mang tai, ngập ngụa trên mắt. Da diết, nỗi nhớ. Lòng em như đang tan nát trong dòng kỉ niệm
Đâu đó, trong khoảng không gian tĩnh mịch, vang lên những âm khúc buồn. “… Phố đêm, đèn mờ giăng giăng, màu trắng như vì sao gối đầu ngủ yên…” Khẽ du bờ mi, như muốn mời mọc giấc mơ ngọt ngào về trong bình yên.
Đâu đó vẫn còn những nỗi lo sợ mơ hồ, vẫn còn những chuyện mà em chưa dám đối mặt, vẫn còn rơi rụng chút xíu niềm tin mù quáng... Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng gì, và em vẫn đang là một học trò cần mẫn đi thu nhặt những bài học nhỏ cho cái tiết học cuộc đời này
Người ta bảo dù thế nào cũng phải cảm ơn những người đã đến và đi khỏi cuộc đời mình. Dù họ mang đến những nỗi buồn, niềm vui hay sự tổn thương... thì cũng đã xuất hiện và làm cho cuộc đời này trở nên vô cùng vô tận hơn.
Niềm vui rồi cũng sẽ qua đi.
Vội vàng đến.
Vội vàng đi.
Nỗi buồn rồi cũng sẽ qua đi.
Từ từ đến.
Từ từ đi.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Thì chắc gì, ta nhận ra ta?
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Thì chắc gì, ta nhận ra người?" [/b][/i][/color]