[i][b][color:977f=green]Cho cảm xúc nghiêng mình trong hoang vắng
Thời gian trôi trong yên lặng ưu phiền
Cho một chút yên bình pha vị đắng
Giữa dòng đời thinh lặng, vô biên .......
Gió thu trong cái se lạnh của mùa đông giấu trong hồn thân thương bao nỗi nhớ. Vẫn những con gió đấy,vẫn cái lạnh đấy, vẫn con người đấy vậy mà sao giờ đây mọi thứ đổi khác rồi. Đã trơ hơn trong cảm xúc, đã mạnh hơn giữa tâm hồn. Đánh đổi hay đánh mất, bỏ lại sau lưng những tháng ngày qua. Hà Thành bây giờ là tháng mấy, có nghe mưa nặng hạt nhớ người xa. Cơn mưa ngày hôm qua thấm đẫm trong cỏ cây, trong đất đá, trong những ngón tay lạnh cứng đơ, cả trong nỗi nhớ, trong miền ký ức, tất cả chỉ còn lại là một vết trắng thoảng qua. Yêu là một điều không tưởng, tình đến tình đi thật khó lường, không biết ngày mai sẽ ra sao thôi thì cứ giữ lấy ngày hôm nay sao cho khỏi mất. Nhưng còn thời gian, có chờ ai đâu. Cố giữ đây nhưng vẫn lo vẫn sợ, sợ một ngày kia đoạn đứt chia lìa. Còn những bóng hình trong quá khứ, cứ thỉnh thoảng hiện về trong giây phút ưu tư. Có nhớ gì đâu xin thời gian trôi mãi, để tâm hồn mãi mãi quên đi, để con đường đang bước đang đi, ko ngã rẽ ko cắt ngang đôi ngả.
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Ai ám ảnh ai hai đầu nghiệt ngã
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ai là gì giữa bốn bề vang vọng
Tôi nghẹn lòng , bật khóc gọi thành tên
Sợ lắm một ngày kia cái cảm xúc đã gọi thành tên lại chen ngang , chia giữa. Lo lắm một lúc nào hai nửa phân ly. Đã thật sự yêu, nhưng còn quá khứ, chôn lại sâu trong lòng rồi nhưng sao vẫn thỉnh thoảng trỗi dậy. Có phải chăng khi con người ta ko có được, thì suốt cuộc đời sẽ mãi phải tiếc thương. Hoài niệm dù đã vùi chôn, nhưng khi có gì biến động thì nó lại hiện lên như sau cơn động đất. Ai chẳng nhớ, ai chẳng thương. Nhưng nhớ thương ơi xin đành chôn lại. Người phụ ta, ta ko trách mà chỉ thấy đau lòng, bước vào đời nhau như một trò chơi rồi bước đi, rốt cuộc cái người ta cần là để thỏa mãn bản năng. Nói thương nhưng rồi quyết định đi lấy vợ. Sắp yêu nhưng mãi mãi ko yêu bởi đã có người khác thế chỗ ta rồi. Tự hỏi lòng có trách ko, ko trách nhưng mãi mãi đau. Mãi mãi nghẹn lại muôn đời. Nhưng thôi, tất cả đã vùi chôn trong quá khứ, còn lại chăng là những đau buồn, rất may đã học được cách kiềm chế, dừng lại đi đã đến lúc rồi. Chỉ còn lại vài thơ mang theo tâm trạng:
Men tình ngọt quá nên say
Tình người sâu nặng kiếp này sao quên
Ngày xưa cũng một lời nguyền
Mà nay người đã mau quên sao đành.......
Thôi thì xin hãy cứ quên đi, quên để vui bên người yêu mới. Chúc người sẽ mãi vui và hạnh phúc, chỉ cần trong lòng lưu hai chữ LONG NHA. Cái lạnh của đầu đông ko làm ta thấy lạnh, cảm xúc đóng băng lạnh gấp trăm lần. Ta lại bước đi trên con đường nỗi nhớ, bỏ lại ngày qua và xóa hai chữ yêu thương [/color][/b][/i]