Em lại để mình chơi vơi giữa bộn bề xúc cảm, giữa bộn bề nỗi đau, bộn bề nghĩ suy....
Khi yêu một ai đấy, em không còn là mình nữa.... Buồn vu vơ, và cũng cười vu vơ.... Nhiều khi, em thả lòng cho những cảm xúc không có thật, quỵ lụy vì những tưởng con tim đang thổn thức... Lau khô dòng nước mắt dù đôi lần lệ chẳng thấm ướt khóe mi... Em bó chặt mình với tình yêu, với nỗi đau, và với những gì thuộc về vô vọng....
Khi yêu một ai đấy, em lại ghét bản thân mình hơn chút nữa.... Ích kỷ, ghen tuôn, đôi khi thật ngốc.... Em ghét cảm giác trong lòng cứ bứt rứt... Em không muốn nhìn thấy anh ngồi cùng xe với ai hết, không muốn anh trao nụ cười cho ai hết, không muốn anh thì thầm to nhỏ với bất cứ ai không phải là em.... Với những suy nghĩ như thế, em lại sợ mình làm tổn thương anh, tổn thương bất cứ ai gần gũi anh... Nhưng em không thể ngăn mình thôi ích kỷ.... Yêu mà, anh nhỉ....
Khi yêu một ai đấy, em cố tập cười gượng.... Có buồn cũng không được để anh biết... Em không muốn trong anh, em là 1 thằng con trai ũ rũ.... Em gắng chịu đựng những khoảnh khắc vỡ òa.... Gắng quên đi những chuyện khiến em không vui.... Cũng chỉ là gắng thôi anh à....
Khi yêu một ai đấy, em lại thổn thức với nỗi nhớ.... Với em, tất cả đều là kỷ niệm đáng gìn giữ.... Từng khoảnh khắc của anh, từng tiếng cười, từng câu nói, từng ánh nhìn, hay cả những cảm xúc mơ hồ khi anh kề bên... Cứ tự nhớ đến, rồi tự bật cười.... Em biết, đấy là chút hạnh phúc nhỏ nhoi em có được từ anh....
Và khi yêu anh, em chỉ dám nhìn anh từ xa.... Chỉ dám tự mãn lòng với những điều thật nhỏ nhoi.... Em trộn những xúc cảm đấy lại, và gọi tên là tình yêu....
Khi yêu em không cần người đáp trả....
Vì em là kẻ vụng về khi níu giữ....