Ngày xa, đã khá xa rồi. Em gặp anh tình cờ ở một nơi mà cả em và anh đều yêu mến. Một cảm giác nào đó thoáng qua và những suy nghĩ vẩn vơ. Em đã vui và cũng biết sẽ buồn lắm! Mong sao đã không gặp được anh, có anh để làm gì, để lại phải xa anh.
Ai bảo có người vẫn tự do cho phép mình buông những lời nói dễ dàng, làm cho những điều bất ổn bắt đầu đến với em. Anh là người đã làm em cảm thấy mình “rất lạ”, vì em chưa từng thương ai, nhớ ai nhiều như thế. Tại ai hay nhìn em làm em thấy ngại. Ai còn chụp ảnh em, mỗi lần nhớ đến là lại thấy… bực, cứ làm như người ta không biết.
Anh vẫn cho là em đùa với anh? Anh nghĩ là em thản nhiên với anh? Nếu anh đã nghi ngờ như thế thì có thể nói cho em biết vì sao được không? Em không nói cho anh nghe những gì anh muốn vì có nhiều lý do mà chắc tự anh cũng hiểu, nhưng đừng vì thế mà anh cho là em không yêu anh. Nếu anh nghĩ vậy nghĩa là anh đang làm đau một tấm lòng vẫn mãi coi anh như một ký ức, một kỷ niệm đẹp để nghĩ về.
Mỗi khi thoáng nhớ đến em, anh dành cho em được bao nhiêu phút... Chỉ là những gì nhạt nhẽo nhất, thờ ơ nhất, vài ba câu luyên thuyên ngắn ngủi rồi lại vội vã đi. Thế mà em cũng cảm thấy vui cơ đấy. Niềm vui của em chỉ đơn giản thế thôi sao? Vậy mà khó quá… Kể cả những gì em nhận được từ anh chỉ là sự phũ phàng đi nữa thì em cũng không nghĩ rằng em có anh chỉ để vui. Mọi thứ với em đều là thật.
Em không biết phải thế nào mới được gọi là yêu? Đối với em nó là một sản phẩm cao sang và đầy khiếm khuyết. Em chưa tìm hiểu hết được giá trị của nó. Em cũng không dám mua nó, sợ khi bị hỏng sẽ không thể chữa được, mà em lại không có giấy bảo hành. Đã nhiều ngày sau ngày 14 tháng 2, ngày vui của nhiều người, nhưng cũng là ngày anh sẽ không trở lại. Em đã nói sẽ không chờ nữa, nhưng mà sao em vẫn trông vẫn ngóng… Em biết đã đến lúc phải xa anh. Sau này, trong suy nghĩ của anh sẽ không bao giờ còn có em ở đó.
Thương nhớ ơi, em nhớ anh thật nhiều. Sao em luôn phải nói anh hãy đi đi như thế. Vẫn có lúc em nhận ra những cảm xúc của anh, có phải vì đến lúc đó anh mới nhận ra em là một điều “có thực”, hay đến lúc đó anh mới “thực” yêu em? Em không biết, nhưng em nhớ anh, không gì có thể thay thế anh trong suy nghĩ, mặc dù anh không thương em như em tưởng, không yêu em như em nghĩ, chỉ là chút cảm xúc vu vơ nào đó, đúng không anh. Trong vô vàn nỗi khổ, anh là một nỗi khổ của em. Dù như thế em vẫn chấp nhận, em yêu nỗi khổ đó.
always_vale