Một câu nói khác trong sâu thẳm tiềm thức của tôi cất lên. Đấy là một lời nói, như thể tôi đang nói với người bạn tình của mình: Với thế giới này, anh chỉ là một cá nhân. Nhưng với em, anh là một cá nhân đặc biệt, quá đặc biệt để trở thành một thế giới của riêng em.
VL là thợ chụp ảnh đám cưới chuyên nghiệp, dù anh tốt nghiệp cử nhân vi tính nhưng không tìm được việc làm đúng chuyên ngành. Anh rất đau khổ tâm sự về kinh nghiệm đau lòng lúc anh thú nhận công khai với cha ruột xu hướng tình dục đồng tính của mình.Câu chuyện của VL thật cảm động. Nhưng cảm động hơn cả vẫn là tình yê thương cao cả của một người cha dành cho đứa con trai duy nhất của mình. Dưới đây là câu chuyện của VL.
Thấy tôi có những biểu hiện không bình thường cha tôi một hôm hỏi thẳng:
- Có phải con bị đồng tính hay không, hả VL?
Chưa bao giờ tôi có đủ can đảm để nói chuyện này với ai, kể cả cha tôi, người cả đời tận tụy nuôi tôi, nhất là khi mẹ tôi đã có một người đàn ông khác. Không chữ nghĩa, không vốn liếng làm ăn, cha tôi đạp xe xích lô nuôi tôi khôn lớn. Cha yêu tôi lắm, bao giờ người cũng ủng hộ mọi quyết định của tôi. Tôi toan nói dối cha, nhưng ánh mắt của người độ lượng quá, trìu mến quá, tôi cuối cùng cúi đầu im lặng.
- Im lặng có nghĩa là con đã trả lời? – Cha tôi lại ân cần hỏi. Tôi gật đầu.
Rầm! Sau một vài giây, cha tôi đập mạnh tay xuống mặt bàn. Li tách run lên trên cái khay nhựa, nước trà từ cái ấm nhôm văng khỏi miệng vòi, sánh tung tóe ra mặt kiếng. Tôi giật bắn người. Cha tôi là người độ lượng như thế vẫn không chấp nhận được xu hướng tính dục của tôi. Một sự thật nghiệt ngã quá phủ phàng đối với ông.
- VL ơi là VL ơi! – Cha tôi nấc nghẹn lên.
Tôi không nói gì được nữa. Cha là cả thế giới đối với tôi. Cha đã một đời hy sinh, không hề biết tiếc sức, kể cả những hôm trời mưa giông, cha vẫn đẩy xe xích lô ra đường. Bị thấp khớp, cha chỉ xoa dầu cù là chứ không than vãn. Mắc chứng hay đi tiểu, cha phải mang theo một bình nhựa để khi cần sẽ tiểu vào trong đó. Mắt kém, nhưng cha vẫn mò mẫm đạp xe khi chiều muộn. Cha hay nói:
- Ráng học, sau này khỏi khổ như cha, nghe VL.
Vậy mà giờ đây một sinh viên đang theo học ngành lập trình như tôi lại khiến cha quá thất vọng. Câu nói mà tôi đã nghe được một lần đâu đó cất lên: với thế giới, bạn chỉ là một người. Với một người, bạn sẽ là cả thế giới. Tôi chua xót nghĩ về hoàn cảnh của tôi và người bạn tình của mình. Một câu nói khác trong sâu thẳm tiềm thức của tôi cất lên. Đấy là một lời nói, như thể tôi đang nói với người bạn tình của mình: Với thế giới này, anh chỉ là một cá nhân. Nhưng với em, anh là một cá nhân đặc biệt, quá đặc biệt để trở thành một thế giới của riêng em.
- Cha… - Tôi không thể nào giải thích được.
- !!! – Cha tôi gục mặt xuống. Im lặng.
Tôi khóc. Khuôn mặt cha cũng đầy nước mắt. Vai tôi run bắn lên, bờ vai của cha cũng không kìm lại được. Tôi cứ để cho nước mắt mình chảy dài. Nhưng trong lòng tôi chỉ thầm mong những giọt nước mắt của cha sẽ đừng chảy nữa. Tôi muốn gánh hết tất cả những nổi chua xót cho cha. Nhưng bằng cách nào đây. Cha ơi… Tôi nghe tiếng lòng mình thổn thức. Nỗi đau như muôn ngàn gai nhọn đâm thấu vào quả tim tôi.
Cứ thế, hai cha con ngồi im rất lâu. Cha và tôi để mặc cho nước mắt cùng đối thoại qua kênh riêng của nó. Một lúc sau, cha tôi nói:
- Bữa nào rảnh, dẫn bạn con về cho nó biết nhà…
Tôi bật khóc lớn hơn. Có lẽ với cha, tôi là cả thế giới. Còn tôi, trong thế giới của mình, cha thật sự chỉ là một con người.
Cha ơi, Con cảm ơn cha đã là một con người – một con người đã hy sinh để con tìm thấy được thế giới riêng của con.
Trích Chuyện tình của Lesbian và Gay
Tác giả: Nguyễn Thơ Sinh